Mọi người chỉ xem Sở Hi Niên là một công tử thế gia, tuy có chút tài năng nhưng chưa chắc có thể điều tra xử án. Huống chi dưới triều Đại Yến, ngỗ tác (pháp y) là nghề không vẻ vang gì, người như Sở Hi Niên sẽ không đi học nghiệm thi. Đừng nói Kim Như Hải không đồng ý, đến trưởng giả như Nhan Khanh Hà cũng liên tục lắc đầu.
Tạ Kính Uyên không muốn Sở Hi Niên đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Y muốn kéo hắn chạy đi nhưng bị hộ vệ ngoài cửa chặn lại. Ánh mắt y lập tức trở nên lạnh lùng.
Ân Văn Bình vội vàng tiến lên hòa giải: “Tạ tướng quân, hôm nay do sai sót của tiểu vương nên mới gây ra họa. Hiện giờ nguyên nhân chết của Kim công tử chưa rõ, thỉnh ngài ở lại lâu một lát.”
Tạ Kính Uyên dùng khăn che miệng ho vài tiếng, mặt không cảm xúc kéo lại áo khoác trên vai rồi nhăn mày: “Ta mắc bệnh đã lâu, đến giờ vẫn chưa khỏi. Hiện đã đến giờ uống dược. Thế nào? Quận vương không cho đi?”
Mặt Tạ Kính Uyên tái nhợt, sắc môi thâm hơn so với ngày thường, gần như chuyển thành màu tím quỷ dị. Y không cần giả vờ cũng đã trông như bệnh nặng lâu ngày. Ân Văn Bình nhất thời cảm thấy khó khăn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ân Thừa Hạo nhìn sang, nghĩ thầm chẳng trách hôm nay Tạ Kính Uyên cứ như một thùng thuốc nổ, hóa ra là vì chưa uống thuốc. Y góp ý: “Dù sao nhất thời cũng không tra ra được vụ án này. Nhiều người như thế không thể chờ mãi mà không rời đi. Không bằng ghi lại tên họ của những người đang ngồi đây, về sau khi cần có thể gọi người đến để hỏi.”
Kim Như Hải không đồng ý. Người vừa đi liền giống như thả hổ về rừng. Con cháu thế gia sẽ không rời đi, nhưng đang ngồi có nhiều người là dân thường áo vải. Nếu họ rời khỏi kinh thành, muốn tìm lại chẳng khác nào mò kim đáy bể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT