Hôm nay, nếu là Hoắc Đại Ngưu của ngày trước nhìn thấy những kẻ đòi nợ của sòng bạc này thì đã sớm mềm chân xin tha. Nhưng hắn, Hoắc Thừa Nghị, từ trước đến nay là người ăn mềm không ăn cứng.
Ở hiện đại khi còn nhỏ, hắn không cha không mẹ, theo bà nội ở trường học, hắn không thiếu bị bạn học chê cười, đ·ánh nhau. Sau này vào quân đội, bên trong càng là nơi so ai nắm đấm to hơn. Chỉ cần không ch·ết người, đồng đội có xích mích gì thì cứ tự mình lén lút đ·ánh một trận giải quyết trước, không cần làm phiền huấn luyện viên.
Hắn ghét nhất là kẻ cậy mạnh, cái gì mà "tiên lễ hậu binh" hay buông lời hung ác. Người đã bắt nạt đến tận cửa nhà rồi thì còn nói lý lẽ gì nữa? Cứ lên trước đ·ánh cho kẻ đó phục, khí thế đã bị dập tắt thì nói chuyện sau!
Tưởng Bàng căn bản không nghĩ tới hắn nói xong hai câu là liền ra tay. Hắn ta bị một gậy giáng mạnh vào mông, đau điếng người mới sực tỉnh. Chỉ nghe nói sòng bạc đến tận cửa tìm người đòi nợ thì đ·ánh người khác, chứ nào thấy kẻ thiếu tiền còn có gan quay lại đ·ánh người của sòng bạc. Thật là chán sống!
Tưởng Bàng bị một gậy vững chắc vào mông, đau đến nổi trận lôi đình, lập tức phun hai ngụm nước bọt xuống đất, rống giận tàn nhẫn.
“Đ·ánh, đ·ánh ch·ết cái tên này cho lão tử!” Thiếu tiền mà còn dám đ·ánh người đòi nợ, hỗn xược!
Đám tay đấm của sòng bạc nghe lệnh cầm gậy vây lên, các thôn dân sợ hãi vội vàng lùi lại. Hoắc Đại Sơn đỡ vợ con cũng vội vàng tránh xa thêm vài bước, thoáng chốc sân đ·ánh nhau liền trống trải.
Có đất trống, Hoắc Thừa Nghị cũng buông lỏng tay chân. Tuy rằng người của sòng bạc đông đảo, nhưng cũng chỉ khoảng bảy tám tên. Hơn nữa, vừa nhìn động tác cầm gậy và bước chân của những kẻ này, liền biết đó là loại người hoàn toàn dựa vào sức trâu mà đ·ánh nhau.
Đối phó những người này, trước kia quân đội tùy tiện chọn một người ra là có thể giải quyết, huống chi là hắn – người đã trải qua mưa bom bão đạn và cận kề sinh tử? Thân thể này vốn dĩ cũng là một người đàn ông to con cao hơn 1 mét tám, sức lực lớn.
Hoắc Thừa Nghị nắm gậy gỗ trầm ổn ứng phó. Tuy nhiên, xét đến việc đ·ánh ch·ết hoặc đ·ánh tàn phế người cuối cùng cũng không có lợi cho mình, hắn ra tay rất nặng, nhưng lại đều có kỹ thuật.
Người đã trải qua huấn luyện đặc biệt chuyên nghiệp khi đ·ánh nhau sẽ không chỉ dùng sức trâu, mà còn biết rõ hơn người thường những điểm yếu trên cơ thể con người. Hôm nay là đ·ánh người chứ không phải gi·ết người, cho nên Hoắc Thừa Nghị đều chọn những chỗ đ·ánh không ch·ết người, nhưng lại có thể khiến người ta đau đớn mà ra tay.
Một lát sau, đám tay đấm sòng bạc vừa rồi còn hung hăng đã nằm la liệt trên mặt đất kêu la đau đớn, không còn khả năng phản kháng. Tưởng Bàng và những thôn dân xung quanh xem náo nhiệt đều trợn tròn mắt, miệng há hốc ra có thể nuốt vừa một quả trứng gà.
“Ngươi, ngươi ngươi……”, Tưởng Bàng ngón tay run rẩy chỉ vào Hoắc Thừa Nghị, tức giận đến nói không nên lời.
Hoắc Thừa Nghị lười dây dưa với hắn, trực tiếp đấm mạnh một quyền vào mặt Tưởng Bàng, sau đó một cái quá vai quật ngã, nhấc chân dẫm lên ngực hắn ta chế trụ, rồi mới nói.
“Chỉ cái gì mà chỉ, lại chỉ nữa lão tử chặt ngón tay ngươi! Nghe, ta cũng không phải người không nói lý, thiếu sòng bạc bạc ta một đồng cũng không thiếu của các ngươi. Bất quá nếu vừa rồi ngươi đã giảng quy tắc cho ta, vậy được, chúng ta cứ theo quy tắc của sòng bạc các ngươi mà làm. Mở cửa làm ăn không có lý do từ chối khách, ta bây giờ còn muốn đ·ánh cuộc với ngươi hai ván, ngươi có dám đ·ánh cuộc không?”
Hoắc Thừa Nghị đạp thật mạnh lên ngực Tưởng Bàng, dường như nặng ngàn cân khiến Tưởng Bàng không thể động đậy. Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn không có b·iểu t·ình hung ác nào, nhưng những lời nói ra hoàn toàn là của một tên đại vương ngang ngược vô lý.
Người đã đ·ánh rồi mà còn nói mình phân rõ phải trái! Tưởng Bàng mặt đen sì, tức giận đến không thể kiềm chế, một đôi mắt trừng trừng đầy oán hận.
Thấy kẻ dưới chân không phục, Hoắc Thừa Nghị cười lạnh cũng không nói thêm lời thừa. Hắn thu chân lại, tiếp đó nhanh chóng rút con dao chẻ củi bên hông ra. Giữa chớp nhoáng, một nhát dao liền chém xuống đùi Tưởng Bàng. Cũng may tên này đủ béo, nhiều thịt mỡ, nhát dao này chém vào thịt không chạm đến xương cốt. Tuy nhiên cũng chảy máu, khiến Tưởng Bàng kêu la đau đớn một tiếng. Nếu không ra tay tàn nhẫn thì những người này còn tưởng hắn nói đùa.
“Đ·ánh cuộc, hay là không đ·ánh cuộc?”
Hoắc Thừa Nghị khuỵu gối lên ngực Tưởng Bàng, nhìn chằm chằm hắn mỉm cười, gằn từng chữ một, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo âm trầm như tiếng nước.
Đó rõ ràng là b·iểu t·ình mỉm cười, nhưng nhìn vào lại khiến người ta lạnh sống lưng, làm Tưởng Bàng cảm thấy như vừa thấy Tu La bò ra từ địa ngục tìm người lấy mạng.
Tưởng Bàng là người từng đọc sách, cũng là nhân tinh, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, làm người nếu có thể cúi đầu có thể duỗi ra mới có thể làm ăn tốt. Càng có câu nói là nghèo sợ hoành, hoành sợ lăng, lăng sợ không muốn sống. Dao đã kề đến nơi rồi mà còn cãi bướng, đó chính là không quý trọng mạng nhỏ của mình.
“Đ·ánh cuộc, ta đ·ánh cuộc đ·ánh cuộc.”, Tưởng Bàng sợ đến mức liên tục run rẩy gật đầu. Thời buổi này, kẻ thiếu tiền mới là đại gia!
Trong số những thôn dân vây xem, có người nhát gan cũng bị cảnh tượng này làm cho hơi run rẩy. Tuy rằng mọi người đều biết Hoắc Đại Ngưu ỷ vào thân hình to lớn mà hoành hành ngang ngược trong thôn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở chuyện trộm cắp, trêu ghẹo cô nương, tiểu ca. Người trong thôn ai đã từng thấy cảnh tượng này?
Ngay cả dì Chu hung hãn lúc trước cũng chỉ là săn được một con hổ đẫm máu về để hù dọa người. Còn Hoắc Đại Ngưu thì hay rồi, tên này thiếu bạc của người ta, người ta đến đòi nợ hắn còn dám động dao với người khác. Cái sự hung tàn này cả làng trên xóm dưới tìm không ra đứa thứ hai!
Cặp vợ chồng Liêu gia đứng bên cạnh nhìn chằm chằm tình cảnh thảm hại của Tưởng Bàng mà nuốt nước bọt, sắc mặt tái mét. Hai chân muốn di chuyển để bỏ chạy, nhưng đối diện với ánh mắt đen nhánh sắc bén của Hoắc Thừa Nghị, hai chân lập tức mềm nhũn, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Không thèm nhìn ánh mắt của những người xung quanh nữa, sau khi trấn áp được vợ chồng Liêu gia, Hoắc Thừa Nghị thanh dao từ đùi Tưởng Bàng rút ra, đau đến Tưởng Bàng lại gào một tiếng, rồi mới tùy tay nhặt một hòn đá trên mặt đất.
“Bây giờ ở đây không có bàn xúc xắc, chúng ta chơi đoán chẵn lẻ đi. Lấy bạc ra đây.”
Hoắc Thừa Nghị đứng, lấy ánh mắt từ trên cao nhìn xuống chằm chằm Tưởng Bàng, mặt không b·iểu t·ình.
Tưởng Bàng chỉ cảm thấy khắp người lạnh lẽo, giật mình một cái, run rẩy móc túi tiền trên người ra. Dưới ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Thừa Nghị, hắn đổ bạc ra. Hắn hôm nay coi như gặp phải sát tinh rồi.
Rất tốt, số bạc lẻ mang theo người cũng ước chừng mười mấy lạng, người sòng bạc đúng là có tiền.
Hoắc Thừa Nghị hài lòng gật đầu, nhưng hắn không lấy tiền cờ bạc ra, trực tiếp nắm chặt hòn đá trong tay rồi vung tay ra hiệu trước mặt Tưởng Bàng.
“Lão tử bây giờ không có tiền mặt, trước tiên ghi sổ đã. Đoán đi, chẵn hay lẻ?”
Này quả thực chính là trắng trợn táo bạo đương ác bá a, Tưởng Bàng trong lòng nước đắng đều mau toát ra tới, nhưng nhìn xem trên đùi còn ở đổ máu thương, chỉ có thể căng da đầu tùy tiện đoán, “Lẻ.”
Hoắc Thừa Nghị nhếch miệng cười, mở tay ra, một hai ba bốn năm sáu bảy. Ngượng ngùng lão huynh đệ, lẻ.
Tưởng Bàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bạc của mình bị người nào đó lấy đi, sau đó bàn tay cầm đá lại một lần nữa đưa ra trước mặt hắn, “Tiếp tục, không có tiền mặt thì thiếu!”
Cùng lúc nói chuyện, Hoắc Thừa Nghị một tay khác vẫn cầm con dao nhỏ dính máu của Tưởng Bàng. Đối phó kẻ hung hãn, ngươi phải hung hãn hơn đối phương, phải ngang ngược hơn. Nói về việc chơi ngang ngược, chơi xấu, lúc trước khi ở quân đội hắn không thiếu học được từ những tên lính quậy phá bên cạnh. Nhiều kỹ năng không sợ không có chỗ dùng, nhìn xem, chẳng phải bây giờ đã dùng được rồi sao.
Nhìn chằm chằm con dao nhỏ đẫm máu, Tưởng Bàng nào dám không thuận ý, hôm nay có quỳ cũng phải đền cho tên hung tàn này chơi cho đã!
Mấy ván sau, hắn trơ mắt nhìn mình thua hết ván này đến ván khác. Tuy rằng không phát hiện Hoắc Thừa Nghị gian lận, nhưng thân là người của sòng bạc, Tưởng Bàng sao lại không biết tên này chắc chắn đã động tay động chân, nhưng lại không làm gì được hắn ta nửa phần.
Trước kia đều chỉ có bọn họ ở sòng bạc bức bách người khác, nào biết đâu rằng còn có kẻ dám trắng trợn ngang ngược uy h·iếp người của sòng bạc bọn họ như vậy? Chẳng lẽ Hoắc Đại Ngưu tên này sẽ không sợ bọn họ xong việc dẫn người tới trả thù sao?!
Tưởng Bàng nhìn con dao nhỏ dính máu trên tay Hoắc Thừa Nghị mà run rẩy không ngừng, trong lòng vừa sợ lại vừa tức. Hắn b·iểu t·ình và ánh mắt của Hoắc Thừa Nghị đều nhìn thấy, tự nhiên biết người này trong lòng nghĩ gì. Hắn hôm nay dám trực tiếp động thủ với người sòng bạc, tự nhiên cũng không sợ những kẻ này xong việc đến tìm phiền phức.
Mấy lượt đoán chẵn lẻ, Tưởng Bàng đã nợ hắn thêm một trăm lượng. Lúc này Hoắc Thừa Nghị mới dừng việc đ·ánh bạc lại, sau đó xé một mảnh vải từ người Tưởng Bàng, cắt đứt nó, rồi ấn dấu vân tay lên.
Hoắc Thừa Nghị nhìn chằm chằm Tưởng Bàng với vẻ mặt lạnh lùng, tiện tay nhặt một hòn đá trên mặt đất, nói: “Viết đi, giấy nợ! Một trăm lượng!”
Những động tác liên tiếp này không hề có chút do dự. Tưởng Bàng tức đến mức quên cả việc mình vừa bị chém một nhát, lại giơ tay run rẩy chỉ lên. Tên này đúng là một tên cướp!
Thấy vậy, Hoắc Thừa Nghị mặt lạnh tanh, con dao nhỏ trên tay lại lần nữa cắm sâu vào lớp mỡ đùi của Tưởng Bàng. “Ngươi coi lời ta nói là đánh rắm chắc?”
Nhát dao này cắm sâu hơn nhiều so với nhát vừa rồi, Tưởng Bàng lại rên rỉ một tiếng đau đớn.
Đám hán tử sòng bạc đi cùng Tưởng Bàng đều rùng mình. Các thôn dân xung quanh im lặng như tờ, nhưng trong lòng ai nấy cũng bắt đầu suy tính xem trước kia mình có từng đắc tội với Hoắc Đại Ngưu hay không. Tên này khi tàn nhẫn lên quả thực không phải người! Một lời không hợp liền chém người!
Ăn liền hai nhát dao, Tưởng Bàng thật sự hoàn toàn không dám mạnh miệng phản kháng nữa. Vì mạng nhỏ của mình, hắn chỉ có thể che vết thương đang chảy máu trên đùi, mặt tái mét, ngoan ngoãn như chim cút dùng ngón tay dính máu viết giấy nợ, rồi ấn dấu tay.
“Đại thúc bá, người giúp ta xem tên béo này viết đúng không?”
Đợi dấu tay ấn xong, Hoắc Thừa Nghị lại đưa giấy nợ cho lý chính đại bá xem, để đề phòng Tưởng Bàng giở trò. Không còn cách nào khác, hắn ngay cả chữ phồn thể còn chưa quen, đừng nói đến cổ văn của thế giới này. Nguyên chủ cũng là kẻ không có văn hóa, căn bản không hiểu giấy nợ rốt cuộc viết cái gì.
Hoắc Kim Thủy nhận lấy giấy nợ đẫm máu cũng không dám chần chừ hay coi thường, trong lòng run rẩy vội vàng xem xét, sợ đứa cháu trai vô tích sự này hôm nay mắt đỏ hoe, lục thân không nhận.
Chờ Hoắc Kim Thủy xem xong, xác nhận giấy nợ không có vấn đề, Hoắc Thừa Nghị mới gấp lại cất kỹ, rút con dao dính máu từ đùi Tưởng Bàng ra.
“Tưởng lão ca, nếu ngươi thức thời sớm hơn thì đâu cần chịu tội này. Giấy nợ ngươi tự tay ấn dấu vân tay, mang lên quan phủ cũng có hiệu lực. Quay đầu lại đem giấy nợ ta nợ ngươi đến đây, chúng ta trao đổi, chuyện này coi như kết thúc. Nhưng mà… Nếu ngươi muốn sau này tìm phiền phức cho người nhà họ Hoắc ta, vậy Tưởng Bàng, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu nhà họ Hoắc ta ai thiếu một sợi tóc, bất kể là ai làm, ta cũng sẽ tìm ngươi!”
Dứt lời, con dao dính máu trên tay Hoắc Thừa Nghị lướt thẳng qua trước mặt Tưởng Bàng, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, cắm xuống bùn đất giữa hai chân hắn.
Tưởng Bàng lập tức ướt đũng quần, hai chân run rẩy hoàn toàn thành thật.
Hoắc Thừa Nghị thấy vậy, trên khuôn mặt tuấn lãng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười. Hắn cũng không chê mùi vị trên người Tưởng Bàng, ngồi xổm xuống, một bàn tay lớn vỗ vào vai hắn ta.
“Tốt lắm Tưởng lão ca, ngươi cũng đừng sợ. Người trên đường ai mà chẳng hôm nay đ·ánh nhau, ngày mai vẫn là huynh đệ tốt cùng uống rượu? Chỉ cần ngươi thành thật khai ra, lần này rốt cuộc là ai đã bày cục hãm hại lão tử, ngươi liền có thể đi rồi.”
Nụ cười âm trầm đó khiến Tưởng Bàng gần như run rẩy thành cái sàng. Hắn còn dám đối nghịch với tên này, đó chính là đồ ngốc!
“Là bọn họ, là bọn họ!”
Tưởng Bàng giơ tay chỉ một ngón, liền bán đứng nhà họ Liêu.