Mưa là đêm khuya hạ đến.
Tí tách tí tách, những giọt mưa châu liên tiếp rơi rớt trên mái cong của cây kiều, bắn lên thành từng tầng mưa bụi, khiến toàn bộ Phong phủ bao phủ trong sự yên tĩnh tuyệt đối.
Bên hồ cũng không còn nghe thấy chút mùi máu tươi nào.
Cho đến bình minh, cả trong ngoài Phong phủ, từ triều đình trên xuống dưới, không ai phát hiện Trương thiên sư đã kỳ lạ biến mất.
Chỉ có Tư Thiên Đài tại điểm mão thời gian phát hiện Trương thiên sư vẫn chưa xuất hiện, đến nơi ở dò hỏi tra xét mới biết hắn một đêm chưa về.
Lộc Vi Miên thần sắc khởi ngồi trước gương trang điểm, liền nghe được người quét dọn trong viện nói với gã sai vặt rằng triều đình có người đến hỏi tối qua Trương thiên sư khi nào đi.
Người đó nói, đại nhân sống lâu rồi, dự tiệc hỷ yến xong đã không thấy bóng dáng đâu.
Lộc Vi Miên hỏi Mộ Vân, “Trương thiên sư không thấy sao?”
“Đúng vậy.” Mộ Vân cũng chỉ biết thế, “Nghe nói tối qua hắn say rượu, ra phủ đã không thấy tăm hơi. Có thể là say trên đường rồi.”
Lộc Vi Miên hiểu rõ, gật đầu, nàng nhớ rõ đã nghe qua chuyện đó.
Nhưng bởi hoàng đế rất coi trọng Tư Thiên Đài, cho tra xét kỹ một lần, cuối cùng giải thích rằng vì thiên sư tiết lộ thiên cơ nên đã chịu thiên trừng.
Nghe thật kỳ lạ, nhưng hoàng đế tin và cũng không nói gì thêm.
Lộc Vi Miên không để ý, hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên, y theo quy củ phải đi bái kiến Phong Hành Uyên trong nhà thân tộc trưởng bối.
Phòng nha của nhị phu nhân Phong phủ đã đứng ngoài chờ sẵn.
Phong phủ chia thành đại phòng và nhị phòng, nhị phòng là nhà của Phong Hạ chưởng gia, chức quan trong triều đình là tứ phẩm quốc tử tư nghiệp.
Chức quan không cao cũng không thấp, nhưng so với thân phụ nàng, một phẩm Tư Không, thì kém một bậc rất nhiều.
Phong Hành Uyên cha mẹ mất sớm, được gửi gắm làm cô nhi đến đây, hắn thúc bá Thẩm Thẩm luôn cảm thấy hắn là gánh nặng, nuốt hết tài sản cha mẹ hắn để lại, tìm mọi cách đuổi hắn đi.
Vừa đúng lúc Thái tử ốm yếu, dù xem danh y khắp tứ hải cũng không có tiến triển, thì Hoàng hậu tìm được phương thuốc cổ truyền—
Tìm một người khỏe mạnh cùng tuổi làm tùy tùng làm Thái tử dược nhân.
Họ lấy Phong Hành Uyên đổi lấy trăm lượng vàng.
Thái tử vẫn thường nói với nàng, dù người khác xem Phong Chẩn như nô tài của hắn, nhưng hắn luôn thật lòng biết ơn hắn, họ tình như thủ túc, Phong Chẩn chuyện gì cũng nghe lời hắn.
Cho nên hắn biết rõ chuyện của Phong Chẩn hơn một chút, cũng không thương Phong Nhã.
Lúc đó Lộc Vi Miên cũng không hiểu dược nhân là gì, chỉ thấy họ quan hệ hòa hợp.
Cho đến khi Phong Hành Uyên chết đi, nàng mới biết, cái gọi là dược nhân là người sống bị định kỳ lấy làm thí dược.
Dùng thân thể hắn nuôi dưỡng thuốc, khi thuốc thành công thì lấy máu dược nhân, mỗi bảy ngày phóng huyết một lần.
Làm sao có thể hòa hợp được.
Dược nhân không được coi là người.
Họ có thể vì quyền quý mà chấp nhận mọi thống khổ, trở thành vật hy sinh lớn nhất.
Cứ như thế, từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, Phong Hành Uyên bị ép uống đủ loại dược vật suốt mười năm.
Thái tử khỏi bệnh hoàn toàn, liền đem hắn đưa đến biên quan, nói chờ hắn chiến thắng trở về sẽ cho hắn gia quan tiến tước.
Khi đó, Phong Hành Uyên không có võ công trải qua.
Thái tử đem hắn đi biên quan chính là muốn hắn chết.
Lộc Vi Miên buông tay cầm thanh đại, rũ mắt, “Không sai biệt lắm, chúng ta đi tiền viện đi.”
Nhị phu nhân tỳ nữ thấy nàng ra, cười khanh khách tiến lên, “Trương thiên sư tối qua tiệc cưới sau mất tích, tứ thiếu gia sáng nay đến Tư Thiên Đài, phiền thiếu phu nhân một mình đi kính trà.”
“Không sao,” Lộc Vi Miên bước ra cửa phòng, giọng nhẹ nhàng mềm mại, “Hắn có việc gấp trước thì tốt rồi.”
Lộc Vi Miên theo tỳ nữ đi đến thính đường.
Ngoài dự liệu, trong thính đường Phong phủ lại không có lấy một bóng người.
Tỳ nữ thoáng sửng sốt, rồi vội vàng xin lỗi: “Có lẽ phu nhân nhà ta không ngờ thiếu phu nhân lại cần cù đến vậy, còn đang rửa mặt chải đầu. Xin ngài đợi một lát, nô tỳ đi hỏi thử xem.”
Lộc Vi Miên hiểu rõ.
Kiếp trước nàng vốn chẳng đến kính trà, người ta tất nhiên cũng không có lý do gì để sớm chuẩn bị tiếp đón nàng.
Chỉ là lần này nếu nàng đã quyết định sống yên ổn tại Phong phủ, thì những người nơi đây, nàng sớm muộn cũng phải giao tiếp một phen.
Hiện giờ ngồi chờ một lát cũng chẳng sao cả.
Lộc Vi Miên hai tay nhẹ nhàng giao lại, dáng ngồi đoan chính, phong thái đúng mực của thiên kim đại gia, bình thản mà an tĩnh chờ đợi.
Mười lăm phút lại mười lăm phút trôi qua.
Lộc Vi Miên bắt đầu thấy chân tê dại.
Dù có chậm chạp đến đâu, Mộ Vũ cũng nhận ra có điều không ổn, bèn đi tìm người giục giã.
Thế nhưng trong ngoài thính đường, lại chẳng thấy lấy một hạ nhân.
Mộ Vũ không dám để Lộc Vi Miên một mình ở lại, liền nói: “Chuyện này là có ý gì chứ?”
Lộc Vi Miên hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cử động hai chân: “Còn có thể là ý gì? Người ta muốn cho ta, tân nương tử này, nếm mùi ra oai phủ đầu đấy.”
Mộ Vũ bất mãn: “Nhà nào mà dám làm vậy với chúng ta chứ, phu nhân, chúng ta đi tìm họ.”
Mộ Vũ vừa định kéo Lộc Vi Miên đi thì từ phía hậu viện vang lên tiếng cười nói: “Ai nha, đợi lâu rồi đợi lâu rồi.”
Một đám người từ hậu viện rộng rãi tiến vào, từ xa đã trông thấy một thân ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng đứng trong phòng.
Nàng cài trâm phượng hoàng bằng san hô đỏ một bên, điểm phấn nhẹ nhàng, đại khái để phù hợp với tông phái Phong phủ, chỉ đeo đôi khuyên tai trân châu, không quá nhiều trang sức.
Thế nhưng từng cử động đều toát lên vẻ đoan trang ôn nhã, khí chất được nuôi dưỡng từ gia đình giàu sang, ánh mắt sinh động như nai con.
Nhìn là biết được nàng được nuôi dạy rất tốt, mặt tròn mắt sáng, dưới thời tiết se lạnh liền hiện chút hồng nhuận, nhìn như một viên bánh trôi dâu tây thơm mềm.
Vừa mới bước vào phòng, người khác liền không khỏi bị nàng thu hút.
Nhị thiếu gia đứng ngoài phòng thoáng dừng chân, ngơ ngác nhìn vào trong.
Nhị phu nhân thấy nhi tử như vậy không có tiền đồ, âm thầm đánh nhẹ hắn một cái.
Phong Hạ cười ha hả chào hỏi, xin lỗi: “Chúng ta không nghĩ đến ngươi sẽ thật sự đến kính trà, nên mới vội vàng gọi người trong nhà ra tiếp đón.”
Lộc Vi Miên không tiện phản bác, chỉ hành lễ chào hỏi.
Phong Hạ là gia chủ, nói mấy lời khách sáo không mấy quan trọng, trước sau đứng cùng Lộc Vi Miên trong sảnh đường.
Thỉnh thoảng còn nhấn mạnh: “Đã gả vào Phong gia, tức là người của Phong phủ.”
“Bất quá nhìn vào thì đúng là thiên kim nhà họ Tư Không, lễ nghi phép tắc, kính trọng trưởng bối thật sự không thua ai, không cần nhắc nhở cũng biết cư xử rất tốt.”
Lộc Vi Miên nghe vậy liền biết hắn đang mượn cớ để lấy mình làm phô trương.
Nàng hít một hơi thật sâu, mỉm cười tươi tắn: “Nhị thúc quá khen, rốt cuộc là bệ hạ chỉ hôn, nói rằng hôn sự này ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, ta cũng nguyện ý vì nước mà hy sinh. Chỉ may là các thúc thúc thẩm thẩm trong Phong phủ đều là người lương thiện.”
“Vừa hay ngày mai, ta còn phải vào cung phục mệnh, đến lúc đó, thúc thúc thẩm thẩm đối đãi ta thế nào, ta cũng sẽ bẩm báo rõ với bệ hạ.”
Phong Hạ lập tức im lặng.
Người trong phòng nhìn nhau, không ngờ nàng thoạt nhìn mềm mỏng là vậy, mà lại có thể ứng đối sắc bén như thế.
Nhị phu nhân La thị cười xòa hòa giải: “Hôn sự này cũng xem như chúng ta được lợi, ngày sau chúng ta là người một nhà, cùng nhau quan tâm giúp đỡ là điều nên làm.”
“Ngươi đã ngày mai còn phải vào cung, vậy hôm nay nên sớm về nghỉ ngơi.”
Phong Hạ lúng túng xoa tay vịn ghế, đón lấy lời để vãn hồi tình thế: “Vài ngày nữa hồi môn, cần gì thì cứ nói với người trong nhà.”
Không bao lâu sau, Lộc Vi Miên từ trong thính đường bước ra, nhẹ nhàng chỉnh lại tay áo.
Mộ Vũ vẫn chưa nuốt được cơn tức vì thái độ của Phong Hạ lúc nãy: “Chưa bàn đến chuyện huyết mạch thúc bá, mà còn dám lên mặt phô trương.”
Lộc Vi Miên ra hiệu cho Mộ Vũ nhỏ tiếng, kẻo bị người trong phủ nghe được.
Quả nhiên, khi hai người đi tới bên hồ ở hậu viện, từ phía sau liền có tiếng bước chân vọng đến, cách một đoạn có người gọi: “Thiếu phu nhân, xin dừng bước.”
Lộc Vi Miên dừng lại, quay đầu nhìn.
Người tới trông lạ mặt, mặc y phục gã sai vặt màu xám than, thân hình ục ịch, mặt treo nụ cười nịnh nọt.
Sau khi gọi Lộc Vi Miên, hắn còn cẩn trọng nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai mới bước nhanh đến gần.
Lộc Vi Miên nhìn trang phục hắn, ước chừng là tam đẳng thị vệ trong phủ.
Chắc là gã sai vặt bên người thiếu gia hoặc cô nương ở ngoại viện, cũng chẳng trách sao khi nãy không thấy mặt trong phòng.
Gã sai vặt bước lên hành lễ: “Nô tài tham kiến phu nhân.”
Lộc Vi Miên hỏi: “Ngươi là người bên cạnh vị chủ tử nào? Nhưng có chuyện gì quan trọng?”
Gã sai vặt ra vẻ thần bí mỉm cười, chắp tay nói: “Thật không dám giấu, nô tài là người bên cạnh vị chủ tử trong cung kia, được đặc biệt phái tới tiếp ứng phu nhân.”
Lộc Vi Miên mỉm cười không thành tiếng: “Ta không có gì cần tiếp ứng cả. Bảo với chủ tử của các ngươi, thật sự không cần lúc nào cũng phải phái người đến bên cạnh ta dòm ngó.”
Nói rồi xoay người rời đi.
Gã sai vặt vội vàng đuổi theo Lộc Vi Miên: “Phu nhân bên người ít nhiều gì cũng cần có người chăm sóc, điện hạ cũng là vì lo lắng.”
Mộ Vân và Mộ Vũ nghe nói người này là do Thái tử phái đến, nhất thời cũng không biết có nên ngăn lại hay không.
“Cái tên Phong Chẩn kia chỉ là một tiện nô xuất thân, thô lỗ bẩn thỉu, sao có thể xứng làm hôn phu của ngài? Có nô tài giúp đỡ, ngài cũng sớm ngày thoát khỏi biển khổ.”
Lộc Vi Miên dừng bước: “Là hắn nói như vậy sao?”
“Hử?” Gã sai vặt phản ứng một chút: “Còn cần đến điện hạ phải đích thân nói sao? Phong Chẩn là người thế nào, trong cung ai mà không biết.”
Lộc Vi Miên hít sâu một hơi.
Nàng vẫn còn nhớ khi năm tuổi, mẫu thân vào cung trò chuyện với Hoàng hậu nương nương, nàng thì cùng công chúa thả diều trong hoa viên Trường Xuân Cung.
Diều của nàng đứt dây, khi đang trèo lên núi giả để nhặt diều, liền nghe thấy có tiếng huyên náo.
“Che mắt làm gì chứ! Có phải ngươi là quỷ, không để ai nhìn thấy được?”
“Nó là quái vật, gỡ mặt nạ của nó xuống, đánh nó!”
Lộc Vi Miên nghe được tiếng quyền cước rất khó nghe.
Nàng sợ hãi, lại không dám một mình tiến lên, liền đứng trong sân gọi lớn: “Công chúa tỷ tỷ!”
Trong núi giả có người hô: “Có người tới!”, rồi tứ tán bỏ chạy.
Lộc Vi Miên trong động đá gặp được một tiểu nam hài toàn thân đầy máu.
Hắn cứ ngồi xổm trong động đá như thế, tự lau đi máu trên người, tựa như một con chó con bị thương không nơi nương tựa.
Chiếc mặt nạ vốn che bên mắt trái của hắn rơi xuống đất, dính đầy máu khô và tro bụi.
Lộc Vi Miên xông vào là chuyện ngoài ý muốn.
Hắn cảnh giác ngẩng đầu lên, Lộc Vi Miên nhìn thấy mắt trái của hắn, cũng thấy nốt ruồi đỏ trong mắt hắn.
Viên nốt ruồi đỏ ấy, lúc này lại lộ ra khí tức tàn nhẫn và huyết tinh.
Nhưng con diều của Lộc Vi Miên lại mắc trên vòm đá ngay phía trên hắn.
Nàng run rẩy giải thích: “Đừng sợ, ta chỉ đến nhặt diều thôi.”
Nam hài theo ánh mắt nàng, nhìn lên con diều bướm treo trên đầu hang đá.
Hắn không để ý nàng, cúi đầu nhặt lấy mặt nạ trong tay, chậm rãi lau sạch bùn đất và vết máu trên đó.
Lộc Vi Miên nín thở, cố hết sức vươn tay lấy được cạnh con diều, rồi cầm xuống.
Nàng đứng yên tại chỗ một lúc, rồi lấy từ túi nhỏ bên mình ra một lọ kim sang dược, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đặt trước mặt hắn rồi chạy đi.
Lộc Vi Miên vốn không tin chuyện quỷ thần, cũng không cho rằng dung mạo là lý do để bị người khác công kích.
Hắn không nên bị đối xử như vậy.
Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phong Hành Uyên.
Lời gã sai vặt nói kéo suy nghĩ của Lộc Vi Miên trở lại: “Hắn chỉ là một kẻ tiện mệnh, cũng nhờ điện hạ lòng dạ từ bi mới để hắn sống đến hôm nay được hưởng phú quý. Ngài ở nơi này một mình, điện hạ làm sao có thể yên tâm.”
“Ngài cũng không cần vội vàng từ chối nô tài. Nô tài chỉ ở đây để lúc ngài cần, sẽ thay điện hạ giúp đỡ ngài. Hiện tại nô tài đang hầu hạ ở phủ nhị thiếu gia, gọi liền tới.”
Chỗ ngoặt, một thiếu niên vận cẩm y tối màu, trên áo thêu chìm văn thủy mặc, vừa vặn quay về viện, không lộ vẻ gì mà lặng lẽ nghe được đoạn đối thoại trong sân. Dù bận vẫn ung dung, mà cũng không ngờ lại nhanh như vậy đã bắt được cái đuôi nhỏ của nàng, thực sự là có chút không vui.
Hắn còn muốn nuôi nàng béo lên một chút, để có thể khiến con cá nhỏ kia cắn thêm vài lần nữa.
Ngay sau đó trong viện vang lên giọng nói ôn hòa của Lộc Vi Miên: “Xem ra thiếu gia các ngươi dạy dỗ không nghiêm, dung túng cho ngươi một lòng hầu hạ nhị chủ, ăn cây táo, rào cây sung, dám cả gan bất kính với chủ gia.”
“Mộ Vũ, vả miệng năm mươi cái. Phạt xong thì giao cho nhị thúc, đuổi khỏi phủ, để hắn về tìm Thái tử nhà hắn mà hầu hạ.”
Phong Hành Uyên khẽ khựng bước chân lại.