Giữa mùa đông sâu thẳm, gió Bắc gào thét, tuyết lớn ào ào trút xuống.
Trong cung điện nguy nga tối tăm không thấy ánh trời, chỉ có lò đỉnh hình thú kỳ lân bằng đá quý tỏa ra ánh lửa lấp lánh, những đốm lửa nhỏ nổ lách tách. Ngoài phòng, tiếng bước chân vững vàng vang vọng hỗn hợp cùng âm thanh bùng cháy. Trên chiếc sập trải màn tơ vàng hồng, người cuộn tròn lại một cách vô thức.
Lộc Vi Miên run rẩy hàng mi, giữa bóng tối mở to mắt.
Đôi mắt kia xinh đẹp rực rỡ, đuôi mắt hơi ửng đỏ, ánh nhìn như chứa cả hồ thu, tiếc thay, không có tiêu điểm, chỉ là một khoảng trống rỗng.
Cho đến hôm nay, Lộc Vi Miên đã chấp nhận sự thật rằng bản thân đã mù, cũng chấp nhận sự thật mình trở thành kẻ bị hắn ta giam giữ cấm luyến.
Nàng nghĩ, đây là báo ứng dành cho nàng.
Ngón tay Lộc Vi Miên khẽ co lại, siết chặt lấy chiếc chăn gấm tơ tằm, trong màn loan vang lên tiếng leng keng do xích sắt va chạm bởi động tác nhỏ đó của nàng.
Cảm giác trói buộc nơi cổ tay lại ập đến, Lộc Vi Miên biết, đây là hắn đã còng xích nàng vào giường, nhốt nàng giữa giường chiếu.
Vừa hay lúc này hắn giẫm tuyết mà đến, từ xa đã nghe được âm thanh đó, tâm tình liền vui vẻ.
Cửa phòng vừa khép lại, khí tức người ấy càng thêm rõ rệt, Lộc Vi Miên giống như chim cút co người trốn trong chăn.
Ngay sau đó, mép chăn gấm bên cạnh đã bị những ngón tay lạnh lẽo, thon dài vén lên.
"Không cần..." Lộc Vi Miên thẹn thùng nắm lấy góc chăn, tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt sắc bén sâu thẳm kia, như xuyên qua lớp chăn mổ xẻ nàng từng tấc một.
Nam nhân khẽ cong môi, ôn tồn nhưng giọng điệu lại độc địa hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộc Vi Miên cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay co rút lại, từ bỏ kháng cự.
Hắn tựa hồ còn để lại cho nàng một chút thể diện cuối cùng, chỉ vén một góc chăn gấm, nhưng cảnh tượng lan rộng bên dưới đã đủ khiến người tâm trí rối loạn, thần hồn điên đảo.
Nàng không mặc y phục.
Đã là ngày thứ ba.
Là ngày hôm ấy nàng không chịu nổi, lớn tiếng mắng hắn, hận hắn, bảo hắn đi chết.
Hắn trông như không giận, chỉ là trước khi rời đi, cũng ôn tồn săn sóc như hôm nay mà ban cho nàng hình phạt: ba ngày không được mặc quần áo.
Đối với Lộc Vi Miên – một tiểu thư khuê các từ nhỏ lớn lên theo khuôn phép nghiêm ngặt – đây là một kích thích quá lớn.
Nhưng thứ hắn ban cho nàng, sự kích thích ấy, đã sớm không chỉ dừng lại ở mức đó.
Hắn là kẻ điên, sở thích kỳ dị, tâm địa âm u độc ác.
Chuyện hoan ái tầm thường không thể khiến hắn thỏa mãn, hắn ưa dùng những thứ hiếm lạ, cổ quái đủ loại để mài mòn phòng tuyến tâm lý yếu ớt của nàng, thích nhất là nhìn thân thể nàng mất kiểm soát, thái độ diễm lệ ấy khiến hắn hưng phấn.
Xiềng xích cùng lục lạc nơi cổ chân nàng, đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một trong những món đồ chơi như vậy.
Ngón tay lạnh như băng của nam nhân dừng lại trên má nàng, Lộc Vi Miên rùng mình vì lạnh, cảm giác như có rắn độc đang bò lên, toan bóp chặt cổ họng nàng.
Trong bóng tối vang lên giọng hắn uốn éo khoái trá: “A Miên, sắc mặt khá hơn nhiều rồi.”
Lại nói một câu: “Xem ra có thể chơi với ta kiểu mới rồi.”
Lộc Vi Miên trong thoáng chốc tim siết lại, cuống quýt tránh tay hắn, dịch người về phía sau, siết chặt chăn gấm, trên người kéo theo tiếng leng keng của xiềng xích vang vọng, “Không… không được… ta còn… A!”
Vòng sắt trên cổ tay đột nhiên bị kéo mạnh, cả người nàng bị lôi về phía hắn, ngã nhào trước mặt.
Lộc Vi Miên lập tức nghe thấy trên người hắn tỏa ra mùi máu tanh lành lạnh quái dị, như thể có thể ăn mòn ý chí, phá hủy tinh thần.
Hắn vuốt ve cằm nàng, lời nói đầy hơi thở quái đản: “Nói nàng nguyện ý.”
Khóe môi Lộc Vi Miên run run, mơ hồ nghe được tiếng mở khóa hộp của hắn.
Tiếp theo, trong hộp vang lên tiếng rung động quái lạ.
Hắn như tiếc nuối: “Đây là thứ ta mới làm. Đáng tiếc nàng không nhìn thấy, nếu không nàng cũng sẽ thấy nó rất đẹp, rất hợp với chỗ này của nàng.”
Khi vật đó áp sát vào nàng, Lộc Vi Miên bật khóc giãy giụa: “Ta không muốn! Ta không thích! Ngươi tránh ra, đừng chạm vào ta!”
“Cứu mạng!” Nàng gào lên, trong vô thức bật thốt ra một cái tên: “Phong Chẩn…”
Nam nhân không có phản ứng nhiều, chỉ kéo xích bạc trên tay nàng xuống. Nàng như con bướm bị trói, rũ cánh trong tay hắn, bị ép phải chịu đựng cái gọi là yêu thương của hắn.
“Phong Chẩn là ai?” Hắn rõ ràng biết, vẫn cố tình hỏi: “À, là trượng phu của nàng – Phong Hành Uyên a.”
Hắn chậm rãi siết chặt xích bạc đang giam giữ nàng, giọng châm chọc: “Đáng tiếc trượng phu của nàng đã ch·ết rồi, là do chính tay nàng hại ch·ết hắn, không nhớ sao?”
Lộc Vi Miên ngừng giãy giụa.
Thanh âm âm u lạnh lẽo kia liền vang bên tai, trêu chọc: “Ta nghĩ điều hắn hối hận nhất đời này, chính là khi còn chưa kịp để nàng biết nhược điểm của hắn, đã không gi·ết nàng.”
“Nếu không, cũng sẽ không để người trong lòng nàng biết được, thiêu núi đốt hắn ch·ết.”
Ngực Lộc Vi Miên co rút từng đợt, đau đớn, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào một điểm vô định.
Ngón tay lạnh buốt như xương của nam nhân bên cạnh lướt qua cằm nàng: “Đáng tiếc, Thái tử ca ca của nàng cũng chẳng khá hơn là bao. Sau khi đăng cơ liền ban ch·ết cả nhà nàng.”
Hơi thở của Lộc Vi Miên trở nên khó khăn, sống mũi cay xè.
Là nàng sai rồi.
Năm đó, nàng và Thái tử tình đầu ý hợp, đang chuẩn bị nghị thân, đột nhiên lại bị Hoàng đế ban chỉ chỉ hôn, đem nàng – người con gái được cả triều đình kính trọng – gả cho Phong Hành Uyên. Nàng tin vào lời ma quỷ của Thái tử, nói rằng sau này sẽ hứa phong nàng làm Hoàng hậu.
Giữa nàng và Phong Hành Uyên chỉ là danh nghĩa phu thê, chẳng hề có sự thân mật, lời nói cũng chưa trao nhau được mấy câu. Nhưng Phong Hành Uyên chưa từng bạc đãi nàng, lúc nào cũng ôn hòa, tươi cười đối đãi.
Hắn là người tốt.
Tuy nàng không cam lòng gả cho hắn, nhưng chưa từng có ý hại hắn, cả hai xem như khách sáo tôn trọng lẫn nhau.
Thế nhưng, nàng ở Phong phủ như kẻ mong chờ ánh sao, trông đợi ánh trăng, khổ sở đợi suốt một năm. Đợi đến cuối cùng lại chỉ nhận được tin Thái tử mượn thế mẫu tộc của nàng để đăng cơ, qua cầu rút ván, đem cha mẹ và thân tộc nàng xử trảm. Ngay cả Phong Hành Uyên cũng vì liên lụy với nàng mà vô tội mất mạng nơi đất khách quê người.
Rõ ràng phụ thân nàng cả đời cẩn trọng phụng sự quốc gia, cần kiệm giữ nhà, vì tin vào lời Thái tử là vì dân, nên mới cùng triều đình đề xuất tu sửa đập nước lớn chống lũ ở Giang Nam.
Nhưng sự thật, đó chẳng phải kế sách vì dân, mà chỉ là ván cờ của Thái tử. Đập nước ở Giang Nam vì bị bớt xén vật liệu mà sụp đổ, lại đúng lúc Hoàng đế Nam tuần, gây ra biến cố kinh thiên. Thành Giang An bị nhấn chìm, Hoàng đế chết đuối, bao nhiêu quan viên từng đối đầu với Thái tử đều bỏ mạng theo dòng lũ. Hơn nữa, còn có mấy vạn bá tánh vô tội chết thảm, trôi dạt khắp nơi.
Thái tử lấy cớ bị bệnh cáo ốm ở lại kinh thành, nhân cơ hội ấy mà đăng cơ xưng đế. Cậu của nàng tố cáo phụ thân nàng tham ô nhận hối lộ, nuốt tiền công trình. Thái tử thuận nước đẩy thuyền, hạ lệnh bắt toàn bộ tộc Lộc gia giam vào ngục, chém đầu thị chúng. Cậu nàng vì có công tố giác, được phong tước công. Còn con gái của cậu – cũng chính là biểu muội của nàng – được sắc phong làm Hoàng hậu.
Phong Hành Uyên bị phái đi trấn thủ lũ lụt ở Giang Nam, nhưng trên đường lại bị bao vây tru sát, chỉ vì Thái tử đã cài tai mắt bên cạnh nàng, lợi dụng nàng để dò ra nhược điểm và hành tung của hắn.
Lúc đó Lộc Vi Miên mới hiểu, nàng và cả gia tộc vô tội chẳng qua chỉ là quân cờ để Thái tử giết cha đoạt ngôi, diệt trừ dị đảng, mưu hại Phong Hành Uyên, thao túng binh quyền.
Ngày cha mẹ và thân tộc nàng bị xử trảm, thái giám bên cạnh Thái tử đến truyền tin: Phong Hành Uyên đã chết.
Cả nhà, chỉ còn nàng sống sót.
Lộc Vi Miên vì đau buồn mà phát bệnh, một trận trọng bệnh khiến hai mắt nàng vĩnh viễn không còn thấy ánh sáng.
Ngày tỉnh lại, thái giám chưởng sự bên người tân đế đứng cao cao tại thượng, nói với nàng:
“Phong phu nhân, mạng này của ngài có thể giữ lại, chính là nhờ vào ân điển của Hoàng hậu nương nương hiện nay.”
“Hoàng hậu nương nương mong ngài nén đau thương, bởi vì những ngày sau còn dài lắm.”
Cuộc sống này, quả thật còn dài.
Nhưng bọn họ chưa kịp đắc ý bao lâu, phản quân đã nhân lúc loạn lạc ngoài biên cương mà thẳng tiến vào kinh thành.
Ngày thứ bảy sau khi tân đế đăng cơ, cửa thành bị phá, phản quân tiến vào hoàng cung, chém giết cả tân đế lẫn tân hậu.
Sau đó, nàng trở thành tù binh của kẻ điên này.
Ban đầu, nàng chỉ là một người bị hạ nhân đưa đến gian phòng của hắn, giúp hắn trang trí những vật dụng quanh người.
Lúc đầu chỉ là trang trí cho mèo của hắn, cho bàn ghế, giường chiếu của hắn.
Hắn dường như rất thích dùng những vật xinh đẹp để trang trí mọi thứ quanh mình, nhưng kỳ thực Lộc Vi Miên vẫn luôn cảm thấy, hắn chỉ đang nhục mạ nàng.
Dù sao nàng cũng chẳng nhìn thấy gì, mọi việc đều phải tốn rất nhiều thời gian để lần mò, hỏi han phân biệt xem trong tay đang cầm là thứ gì, màu sắc ra sao, sau đó mới biến thành một món đồ mà chính nàng cũng không rõ hình dáng là thế nào.
Tuy là như vậy, nhưng cuộc sống của một tù binh như nàng cũng xem như là yên ổn.
Về sau, hắn bắt nàng giúp hắn trang điểm, chọn lựa y phục mỗi lần hắn ra ngoài.
Cho đến một ngày hắn bỗng nổi hứng, bắt đầu trang điểm cho nàng, biến nàng thành món đồ chơi mặc sức hắn đùa nghịch, như thể là một con thú bông.
Ban đầu vẫn là những bộ y phục rất bình thường, nhưng dần về sau, kiểu dáng dường như càng lúc càng trở nên quái dị.
Cuối cùng, thậm chí chỉ còn vài sợi dây xích vàng đính ngọc.
Hắn nói rất đẹp.
Lộc Vi Miên vô cùng yếu ớt xấu hổ, mỗi lần hắn khen ngợi, nàng đều vỡ vụn một lần.
Theo sự thử nghiệm ngày càng nghiêm trọng của hắn, nàng càng trở nên yếu đuối.
Hắn dần thích đeo lên người nàng đủ thứ đồ vật, không còn thỏa mãn trạng thái tĩnh của nàng, thích nàng động hoặc bị động bày ra tư thế nào đó.
Hoặc đưa thứ gì vào trong người nàng.
Như bây giờ.
Nàng quá ngây thơ rồi. Là tù binh của kẻ điên, sao có thể dễ dàng.
Nàng đã sai, sao có thể không chịu khổ.
Lộc Vi Miên cắn chăn gấm, không rõ là nước mắt hay thứ gì làm ướt đóa mẫu đơn thêu trên chăn.
Xích bạc ngăn cản, nàng không nhìn thấy vật dưới thân, lục lạc mắt cá chân không ngừng rung lên, bản năng tìm kiếm giúp đỡ.
Trong bóng tối, nàng nắm được góc áo nam nhân.
Ác quỷ kia nâng cằm nàng, ngón tay thon dài mở hàm răng nàng, cười lạnh: “Rất thích?”
Lộc Vi Miên hàm đau tê dại, không dám mạnh lắc đầu: “Buông ta ra, không thích.”
Hắn lạnh lùng: “Lộc Vi Miên, giờ ngươi chỉ có thể thích ta, thích mọi thứ ta cho ngươi.”
Hắn cố chấp: “Nói ngươi thích đi.”
Lộc Vi Miên ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt, “Không cần…… Sẽ ch·ết người.”
Nàng thanh âm kéo dài uyển chuyển, nghe tới như là ở làm nũng.
Hắn cười, “T·ử v·ong là điều nhẹ nhàng nhất trên đời rồi. Nhưng ta không muốn ngươi chết.”
Hắn lại một lần lặp lại, “A Miên, nói ngươi nguyện ý, ngươi thích.”
Nàng rốt cuộc thân thể mất khống chế lôi kéo hắn vạt áo, xích bạc leng keng rung động, thỏa hiệp run giọng thuận theo, “Ta nguyện ý, ta thích, cầu ngươi đình……”
Phòng trong vang lên hắn trong sáng tiếng cười.
Tiếng cười hắn vang lên lạnh lẽo, tuyên án tàn nhẫn: “Ngươi thích, vậy càng không thể dừng.”
Kẻ điên! Hắn đúng là kẻ điên!
Lộc Vi Miên cắn khẩn tẩm bị, yếu ớt khó nhịn.
Trước mắt một mảnh ánh sáng trắng chói lóa, nàng phảng phất thấy được hết thảy quá khứ đã từng trải.
Nếu như có thể quay trở lại, nàng chỉ cần cha mẹ thân tộc bình an trôi chảy, cùng Phong Chẩn an ổn chung sống.
Nàng không cần si tâm Thái tử, cũng không bao giờ muốn trêu chọc đến cái này kẻ điên!