Hỉ trướng màu đỏ thẫm buông rủ hai bên giường, mép giường có hai nha hoàn đang cố sức lay gọi thiếu nữ đang mê man, vừa khóc vừa gọi: “Cô nương, cô nương mau tỉnh lại!”

Lộc Vi Miên chậm rãi mở mắt, ánh sáng trong phòng mờ nhòe qua làn nước mắt, nhưng sắc mặt nàng vẫn ngẩn ngơ, ánh mắt vô hồn.

Mộ Vân – nha hoàn đứng bên giường – thở phào một hơi: “Cô nương cuối cùng cũng tỉnh, lại mộng mị xấu gì nữa sao?”

Lộc Vi Miên nghe rõ giọng Mộ Vân, cứng người quay đầu lại, nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc bên mép giường, trong lòng liền sững lại, như bị đóng băng.

Chỉ trong một thoáng, đầu óc nàng trống rỗng, tưởng như bản thân vẫn còn trong mộng.

Mộ Vũ chạy ra ngoài: “Cô nương tỉnh là tốt rồi, phu nhân vừa mới sai Tôn ma ma đến giục, ta đi báo một tiếng.”

Lộc Vi Miên khó tin ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, ánh đèn trên giường chập chờn lay động rọi vào đôi mắt nàng.

Nàng mới dần dần khôi phục cảm giác chân thực.

Lộc Vi Miên giơ tay che ánh sáng trước mắt, ánh sáng len qua kẽ tay, rơi vào đáy mắt.

Nàng nhìn hoa văn trong lòng bàn tay mình, lại nhìn khắp bốn phía: hỉ kỳ treo rợp, hỉ trướng đỏ rực, chữ hỉ dán trên cửa sổ.

Cách đó không xa, treo bộ hỉ phục loan ti tơ vàng gợn sóng của nàng.

Mọi thứ trước mắt rõ ràng cho thấy——

Nàng đã trở về rồi.

Nàng trở về đúng ngày xuất giá.

Nàng nhớ rõ ràng ngày hôm đó, tiết đầu thu se lạnh, mưa dầm liên miên.

Lộc Vi Miên đứng dậy, vội vã chạy đến cửa sổ mở tung ra.

Mộ Vân nhận thấy cô nương khác thường, chạy theo: “Cô nương, sao vậy?”

Gió thu bên ngoài mang theo lá úa thổi vào phòng, giữa giờ ngọ mà cảnh vật mờ tối như chạng vạng.

Mộ Vân vội vàng đóng cửa sổ lại: “Hôm nay là đại hỉ, cô nương mới chợp mắt một chút, coi chừng bị cảm.”

Lộc Vi Miên không đáp.

Nàng thực sự đã trở lại.

Sau bình phong vang lên tiếng thúc giục của Tôn ma ma: “Gọi cô nương chưa đấy?”

“Giờ lành sắp tới, không dậy thì lỡ cả canh giờ!”

“Tiểu cô nãi nãi này, lúc nào lại ham ngủ như thế.” Tôn ma ma lo lắng vòng qua bình phong, định bước lên giục giã, nhưng vừa thấy thiếu nữ bên cửa sổ với mái tóc đen xõa vai, làn da như tuyết, khoác áo ngủ đỏ thắm, dung mạo nhu hòa, lại ngấn lệ trong mắt nhìn mình thì sững người.

Dáng vẻ như vậy, đến cả lão thiên gia cũng không nỡ nặng lời.

Tôn ma ma khẽ thở dài, bước lên nói: “Cô nương ngoan, ma ma biết ngươi không muốn gả, nhưng đây là Thánh thượng ban hôn, cũng chẳng thể làm gì khác.”

Tôn ma ma là nhũ mẫu nuôi nàng từ nhỏ, Lộc Vi Miên nhìn bà, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ.

Vị nhũ mẫu này tính tình thẳng thắn, lời lẽ cũng chẳng dịu dàng, kiếp trước bà luôn khuyên nàng nên thuận theo số mệnh, sống tốt cùng công tử.

Lộc Vi Miên khi ấy không muốn nghe, tức giận cãi một trận, đêm tân hôn mà chủ tớ đã xa cách lòng người.

Thế nhưng, khi nhà bị xét, vẫn là Tôn ma ma liều mình bảo vệ nàng chạy trốn, cuối cùng lại bị truy binh giết chết ngay trước mắt nàng.

Theo lý, hôm nay nàng đã đưa Tôn ma ma sang viện của mẫu thân, thay bằng một ma ma khác đi cùng về nhà chồng.

Lộc Vi Miên nhìn bà xuất thần, chẳng nghe rõ bà đang nói gì.

Tôn ma ma tiến lên kéo nàng đi tắm gội, đến khi tay nàng chạm vào tay Tôn ma ma, nàng mới cảm thấy mọi thứ đều chân thực, khẽ mở miệng nói: “Là ta sai rồi.”

Tôn ma ma nhất thời sững lại, quay đầu nhìn Lộc Vi Miên đột nhiên xin lỗi mình.

Trong lòng bà chưa từng thấy cô nương tức giận là sai, chỉ nghĩ nàng còn nhỏ, chút tính tình mà thôi, vẫn luôn là đứa bé ngoan của bà.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôn ma ma quay sang hỏi Mộ Vân, Mộ Vũ.

Hai người cũng lắc đầu đáp nhỏ: “Cô nương có lẽ gặp ác mộng, tỉnh dậy liền thế.”

Tôn ma ma nghĩ ngợi một hồi cũng thấy đúng, cô nương không muốn gả, mộng mị trước ngày đại hôn cũng là bình thường.

Chỉ là bị dọa thôi.

“Ngày tốt thế này, có gì sai được chứ.” Tôn ma ma vuốt gò má mềm mại phấn trắng của Lộc Vi Miên, lau nước mắt: “Đừng sợ, sau này nếu bên nhà chồng có ủy khuất gì, cứ về nhà kể với ta, ta sẽ thay ngươi lấy lại công đạo.”

“Nếu công tử thật sự không phải người tốt, lão gia phu nhân nhất định sẽ giúp ngươi xin chỉ hòa ly. Giờ cứ yên ổn vượt qua cửa ải hôm nay đã, đừng khóc nữa.”

Tôn ma ma vừa dỗ dành, vừa bảo tỳ nữ hầu hạ Lộc Vi Miên rửa mặt chải đầu, còn mình thì ra ngoài báo lại với phu nhân.

Bà vừa ra khỏi cửa đã bị người đụng phải một cái khá mạnh.

Tôn ma ma loạng choạng một bước, đang định nổi giận, thì người đối diện cười nhã nhặn: “A, là Tôn ma ma, lẽ ra ngài nên ở tiền viện, sao lại tới đây?”

Tôn ma ma nhìn ra là Từ Hoa – ma ma mà Lộc Vi Miên dự tính dẫn theo về Phong phủ quản việc – nên không dám nói gì, chỉ trầm mặt: “Phu nhân sai ta đến xem cô nương đã dậy chưa.”

“Cô nương đã dặn rồi, chuyện ở đây cứ giao cho ta là được, đỡ để ma ma phải vừa hầu phu nhân vừa lo cho cô nương, vất vả quá.” Từ Hoa cười giả lả nói, rồi quay đầu bước vào phòng trong.

Lời thì khách sáo, nhưng ý tứ rõ ràng: cô nương không cần ngươi nữa.

Tôn ma ma không thèm chấp, kéo thẳng cổ áo rời khỏi sân của Lộc Vi Miên, đi rồi mới lầm bầm: “Nghe thì hay ho, chẳng khác nào đánh rắm.”

Trong phòng, Lộc Vi Miên ngồi trước bàn trang điểm sau khi đã rửa mặt chải đầu.

Mộ Vân, Mộ Vũ cố gắng che giấu dấu vết nàng khóc, nhưng càng che đi càng lộ rõ đôi mắt ửng đỏ khiến người nhìn xót xa.

Chuyện này cũng không trách cô nương được, bởi tháng trước, Thái tử điện hạ vẫn còn chuẩn bị sính lễ, dự định cưới nàng làm Thái tử phi. Kết quả, tin thắng trận từ biên cương truyền về: Phong Chẩn – vị tướng quân năm xưa xuất chinh – đã thu phục thành trì và hồi kinh. Thiên sư nói, ngày Phong Chẩn hồi kinh, trời xuất hiện thất tinh hoàn nguyệt, Khai Dương tinh đỏ tím kéo đuôi, là điềm tinh tú hạ thế, mở vận nước mới, cần được hậu đãi. Nếu có thể kết hợp cùng nữ tử Ngọc Hành tinh, ắt đại cát.

Đương kim Thánh Thượng sùng tín quỷ thần, nghe đến lời chiêm tinh liền đại hỷ, lập tức thăng quan, gia tước, ban thưởng lớn. Cả nước truy tìm chuyển thế của Ngọc Hành tinh nữ, dựa theo ngày giờ sinh mà tìm được Lộc Vi Miên.

Hoàng đế ban hôn, kháng chỉ là tội lớn chém đầu.

Cô nương nhà bọn họ chỉ mới quen biết và đính ước với người trong lòng hơn một tháng đã bị chia rẽ, bị bắt gả cho một người xa lạ, trở thành vật tế cho vận mệnh quốc gia.

Nghe nói vị hôn phu mới hồi kinh ấy rất ít xuất hiện trước mặt người khác, luôn đội mũ che mặt, bên trái còn đeo mặt nạ đen che khuất nửa mặt. Có lời đồn hắn dung mạo không tốt, quanh năm chinh chiến nơi biên cương nên mặt đầy sẹo dữ tợn, không tiện gặp người.

Hơn nữa lần này tuy là khải hoàn hồi kinh, nhưng cũng mang trọng thương. Mới mười chín tuổi, chẳng biết liệu có để lại bệnh căn hay không. Bệ hạ đích thân dặn miễn cho công tử nhiều lễ tiết rườm rà khi đón dâu, không ai dám náo động trước mặt hắn.

Nói không đau khổ là giả, cô nương không ăn không uống mấy ngày, sắc mặt tiều tụy, người gầy đi thấy rõ.

Cho đến sau đó, Thái tử điện hạ len lén đến thăm, cô nương mới khá hơn đôi chút.

Mộ Vân nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cô nương, hôm nay là ngày đại hỉ, dù không muốn gả, nhưng cũng nên để người ngoài thấy được vẻ cao hứng, đừng để kẻ khác nắm được khuyết điểm.”

Lộc Vi Miên nhìn mình trong gương: “Ta muốn gả.”

“Kỳ thực hôm nay, ta rất vui.”

Mộ Vân và Mộ Vũ nhìn nhau, trong mắt cả hai đều ánh lên sự lo lắng.

Cô nương khổ đến độ nói mê rồi.

Hôn lễ bắt đầu từ lúc hoàng hôn, bên ngoài hỉ bà lớn tiếng hô “Giờ lành đến”, Lộc Vi Miên đội khăn voan đỏ, được Từ Hoa đỡ ra ngoài.

Khi đến cửa, dưới lớp khăn voan đỏ, một bàn tay vươn ra nhẹ nhàng trao dải lụa đỏ cho nàng.

Tay áo của cánh tay ấy đồng dạng với hỷ phục của nàng, đỏ thẫm nước gợn hoa văn, mu bàn tay gân xương rõ ràng, đan xen vài vết sẹo, nhưng da lại trắng như ngọc, không mang vẻ phong sương từng trải.

Lộc Vi Miên ngẩn người, nhìn bàn tay ấy hồi lâu rồi mới hoảng hốt ngẩng đầu lên.

Quanh thân thiếu niên phủ đầy mùi trà nhàn nhạt, xuyên qua lớp hồng sa mỏng, nàng chỉ mơ hồ thấy được dáng hình người ấy.

Tim nàng khựng lại một nhịp.

Đối phương tưởng mình làm sai nghi thức, định giao dải lụa cho hỉ bà, thì bất ngờ bị người níu lấy tay áo.

Thiếu niên khựng lại, cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang run rẩy, bàn tay nàng chạm lên vạt áo hắn rồi men theo cánh tay đến tận ngón tay.

Tựa như đang xác nhận điều gì đó.

Nhưng ngón tay bị nàng chạm đến, hắn lại thấy ngưa ngứa.

Là hắn.

Tuy rằng Lộc Vi Miên không gặp Phong Chẩn nhiều, nhưng ấn tượng về đôi tay của hắn vô cùng sâu đậm.

Xương tay thon dài, khớp xương rõ nét, dù từng trải trận mạc vẫn trắng như ngọc. Nàng từng nhiều lần ngắm đôi tay ấy như một niềm say mê kín đáo.

Hắn còn sống.

Chưa bị nàng hại chết.

Hỉ bà thấy vậy, cười đùa nói: “Tân phu nhân đến rồi, mau cùng lang quân bái biệt song thân.”

Lộc Vi Miên lúc này mới phản ứng lại, ngượng ngùng buông tay.

Bên ngoài phủ Tư Không, mười dặm hồng trang trải đường, pháo nổ vang trời, táo đỏ, đậu phộng và kẹo được rải đầy đất. Kinh thành đã lâu không có hôn sự nào náo nhiệt đến thế, dân chúng bên đường, quán rượu, cửa hàng đều đổ ra xem.

Khắp nơi vang tiếng chúc mừng.

Lộc Vi Miên bái biệt cha mẹ xong thì lên kiệu hoa, rèm đỏ buông xuống che đi cảnh tượng tưng bừng ngoài kia.

Đội ngũ khởi hành, kiệu hoa xóc nảy, màn cửa bên trong không ngừng rung động theo nhịp xe.

Bỗng một mảnh giấy nhỏ theo khe rèm lay động bay vào, rơi đúng vào tay Lộc Vi Miên.

Nàng hơi sững lại, rồi đột nhiên nhớ ra kiếp trước cũng có thứ này.

Là Thái tử nhờ người chuyển thư, trong đó có đôi lời trấn an nàng.

Còn dặn nàng yên tâm, trong rượu hợp cẩn đêm tân hôn đã bỏ phá nguyên tán, căn dặn nàng tuyệt đối không được uống ly long văn hỷ tửu.

Thứ đó tuy không gây hại cho thân thể, nhưng sẽ khiến người uống rơi vào tình trạng say mê bất tỉnh, không thể viên phòng.

Nàng thậm chí còn phối hợp, trước lễ thành hôn cũng viết một bức thư gửi Thái tử, định nhờ Từ Hoa chuyển giao lúc xuất phủ.

Lộc Vi Miên cứng người—đúng rồi, thư từ!

Nàng vội vàng lục soát tay áo, quả nhiên tìm được bức thư giấu trong lớp vải kép.

Cha mẹ nàng vì lo nàng làm loạn nên những ngày trước hôn kỳ đã giám sát nghiêm ngặt, lá thư này chưa có cơ hội đưa đi, nàng định sẽ tranh thủ lúc xuất giá giao ra ngoài.

Hôm qua mới sống lại, nhất thời quên mất phải hủy đi hoặc thiêu bỏ.

Như thế nào mà lại để phong thư ấy theo ra ngoài được.

Lộc Vi Miên ảo não mím môi, siết lấy cổ tay áo, xem ra chỉ có thể đợi đến khi về tới Phong phủ rồi nghĩ cách thiêu hủy.

Cái rượu hợp cẩn kia bị hạ phá nguyên tán, kiếp trước Phong Hành Uyên biết nàng trong lòng đã có người, nên căn bản không cùng nàng uống, cũng không lưu lại trong phòng.

Lộc Vi Miên nắm chặt tờ giấy, trong lòng thở dài — Thái tử quả là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Xe ngựa bên ngoài, Từ Hoa mãi không đợi được hồi âm từ cô nương, trong lòng đầy nghi hoặc.

Nàng nhớ rõ Lộc Vi Miên đã sớm dặn mình chuẩn bị hồi âm, nhờ nàng giúp đưa đi lúc ra phủ trong ngày đại hôn.

Chờ mãi không được, Từ Hoa vén rèm hỏi: “Cô nương có đói bụng không, có muốn dùng một chút điểm tâm?”

Lộc Vi Miên từ chối, bảo nàng không cần hỏi lại, Từ Hoa mới rút lui.

Trước đó, chính nàng đã đuổi Tôn ma ma đi, giữ lại Từ Hoa để tiện liên lạc với Thái tử.

Kiếp trước, Từ Hoa vẫn luôn là người giúp nàng chuyển tin đến Thái tử.

Chỉ là hiện tại, Lộc Vi Miên không thể xác định rõ ràng — rốt cuộc Từ Hoa là vì nghe lệnh nàng mới đi tìm Thái tử, hay từ đầu đã là người Thái tử cài vào Tư Không phủ.

Nếu là loại thứ nhất, còn có thể xem là chủ – tớ trung thành.

Nếu là loại thứ hai… thì Từ Hoa không thể lưu lại được nữa.

Xe ngựa dừng lại trước cổng Phong phủ. Phong Hành Uyên xuất thân không cao quý, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ được đưa về kinh thành nhờ thân thích nuôi dưỡng, lớn lên ở nơi này. Nhưng dù sao cũng là hôn sự do hoàng đế ban, nên khách khứa khắp nơi tề tụ, trong ngoài phủ đều náo nhiệt vô cùng.

Bái đường, nhập động phòng, lễ nghi lần lượt hoàn tất, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lộc Vi Miên ngồi trên mép giường hỉ, khăn voan đỏ được vén lên, bóng dáng thiếu niên trong bộ hỷ phục thêu vân nhạn đỏ thẫm đập vào mắt. Ánh đèn hắt xuống gương mặt bị che nửa bởi mặt nạ, khiến vóc dáng cao ráo, vai rộng eo thon của hắn càng nổi bật hơn.

Ánh mắt Lộc Vi Miên dừng lại nơi thắt lưng hắn, một lúc lâu không dám ngẩng đầu.

Rượu hợp cẩn đặt ngay bàn bên giường.

Nàng nhớ rõ lúc họ thành thân, hắn còn rất trẻ, trên người mang khí chất thiếu niên sạch sẽ, thuần hậu.

Bên dưới lớp mặt nạ ấy, nàng đã từng nhìn thấy gương mặt hắn, không giống lời đồn rằng tướng mạo dữ tợn, sẹo chằng chịt. Trái lại, hắn có dung mạo rất thanh tú, mắt hạnh dịu dàng, làn da không đen cũng không lạnh lẽo, mà trắng mịn như ngọc.

Chỉ có điều, nơi khóe mắt bị che giấu kia có một nốt ruồi đỏ, tăng thêm vài phần yêu khí.

Thế nhưng, kiếp trước, ngay đêm tân hôn, nàng đã thẳng thắn với hắn rằng trong lòng mình có người khác.

Hắn nhìn qua thì như bình thản tiếp nhận, chỉ nói: “Không sao, ngày sau chúng ta cứ yên ổn sống riêng là được.”

Phong Hành Uyên tính tình rất tốt, nàng nói gì, hắn đều ôn hòa chấp nhận.

Cũng vì lẽ đó, Lộc Vi Miên càng thêm áy náy.

Vì một người như vậy, nàng lại khiến một phu quân thuần lương, vô tội chết không toàn thây.

Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ, có chút ngượng ngùng khó xử.

Mãi đến khi thanh âm của thiếu niên vang lên phía trên, kéo nàng ra khỏi dòng hồi tưởng: “Phu nhân, mắt đỏ cả lên rồi, là đã khóc sao?”

Câu nói quen thuộc khiến nàng như chực buột miệng nói ra: “Gả cho ngươi vốn không phải điều ta mong muốn.”

Lộc Vi Miên cụp mắt, dứt khỏi hồi ức, lựa chọn một lý do khác để thoái thác: “Khi rời nhà, bái biệt cha mẹ xong, có khóc một chút.”

“Thành hôn gả chồng, phải rời xa song thân, quả thực là ủy khuất phu nhân.” Giọng hắn ôn nhu đến cực điểm, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, bỗng nhiên lại bổ sung thêm một câu: “Huống chi gả cho ta, cũng vốn chẳng phải điều ngươi mong muốn.”

Lộc Vi Miên tim đập lỡ một nhịp, ngẩng mắt đối diện ánh mắt đen nhánh trong suốt của thiếu niên, vẫn không kìm được nhịp đập rối loạn trong lồng ngực.

Giọng nàng, chẳng biết là do chột dạ hay bất an, lại nhẹ nhàng đến lạ thường: “Không có đâu.”

Phong Hành Uyên vẫn giữ vẻ điềm đạm như thường: “Không cần căng thẳng. Ta biết ngươi và Thái tử điện hạ là tình đầu ý hợp, mà hôn sự này lại là thánh chỉ, ngươi và ta đều là kẻ vô tội bị liên lụy. Về sau chúng ta cứ an ổn sống đời riêng của mình là được. Nếu có cơ hội hòa ly, ta sẽ lập tức trả lại tự do cho ngươi.”

“Thời gian cũng không còn sớm, ta không quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi nữa.”

“Khoan đã!” Lộc Vi Miên thấy mọi chuyện đang dần đi vào quỹ đạo giống hệt kiếp trước, sốt ruột đứng bật dậy, bước lên hai bước níu lấy tay áo Phong Hành Uyên, không ngờ lại đạp hụt mép giường!

Phong Hành Uyên hẳn cũng không lường trước, ngực đột ngột bị một thân thể mềm mại ngã vào.

Thiếu niên đứng sững, hai tay buông thõng, hoàn toàn không chạm vào nàng.

Lộc Vi Miên vất vả lắm mới bám được lấy cánh tay hắn để đứng vững.

Nàng vội vàng giải thích: “Ta không biết ngươi nghe từ đâu, nhưng giữa ta và Thái tử thật sự không còn khả năng. Ngươi yên tâm, một khi đã gả cho ngươi, ta sẽ đối đãi ngươi tử tế.”

“Nhưng ngươi không thích ta, tiếp xúc với ta sẽ không cảm thấy miễn cưỡng sao?”

Lộc Vi Miên dứt khoát: “Không miễn cưỡng.”

Phong Hành Uyên nhìn nàng hồi lâu với ánh mắt sâu thẳm, tựa như đang phân định lời nàng nói là thật hay giả, trong đáy mắt vẫn còn điều chưa tin tưởng.

Lộc Vi Miên lại lặp lại: “Thành thân với ngươi, ta không hề miễn cưỡng.”

Phong Hành Uyên cũng không dây dưa quá nhiều, chỉ như vô tình nhắc tới: “Đã như vậy, phu thê chúng ta kết thúc lễ thành hôn, còn thiếu một chén rượu hợp cẩn.”

Nghe nhắc đến rượu hợp cẩn, lòng Lộc Vi Miên chợt lỡ một nhịp.

Trùng hợp đến kỳ lạ, sao hắn lại nhắc đến đúng lúc này?

Trong lời nói của hắn, rõ ràng có ý thăm dò: “Uống không?”

Lộc Vi Miên hơi khựng lại, ánh mắt dừng trên bàn—nơi đặt một đôi chén rượu long phượng.

Dựa theo lời Thái tử từng nói, trong chén rượu có khắc hình rồng ấy chính là đã bị hạ phá nguyên tán.

Tuy nói thứ đó không có tác dụng gì nghiêm trọng, chỉ khiến người uống rơi vào trạng thái say rượu, hôn mê, không thể viên phòng, nhưng kiếp trước Phong Hành Uyên vốn không uống, mà Lộc Vi Miên cũng không thể chắc rằng Thái tử có lừa nàng hay không.

Nàng còn đang do dự, thì thấy Phong Hành Uyên đã đưa tay về phía chén rượu long văn ấy.

Ngay khi đầu ngón tay trắng nõn của hắn sắp chạm vào miệng chén, Lộc Vi Miên vội vàng đưa tay giành trước, cầm lấy.

Phong Hành Uyên nhẹ giọng nhắc nhở, giọng đầy thiện ý: “Ly này là của ta.”

“Ta là muốn nói…” Lộc Vi Miên cố gắng tìm lời cứu vãn, “Nếu uống nó có thể khiến ngươi tin rằng ta thật lòng thành thân với ngươi, vậy thì cũng tốt.”

Dù là gì đi nữa, nàng cũng nguyện ý gánh lấy.

Phong Hành Uyên nhìn nàng một lát, rồi không nói thêm gì, lặng lẽ đưa tay cầm lấy ly còn lại bên cạnh có khắc hình phượng.

Trong lúc giao bôi, Lộc Vi Miên còn hơi do dự, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đen nhánh của thiếu niên, trong mắt ấy có chút dò xét như đang tìm lời nói dối.

Hắn ôn hòa nói, “Không muốn uống cũng không cần miễn cưỡng.”

Lộc Vi Miên không muốn để hắn nhìn ra điều khác lạ, bèn đáp: “Không có miễn cưỡng.”

Nói rồi, nàng nâng chén rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn.

Rượu mạnh tràn qua cổ họng, vừa khô vừa cay, như đốt cháy thực quản.

Một luồng nóng bỏng cuộn lên trong dạ dày nàng.

Lộc Vi Miên đặt chén rượu xuống, vịn lấy mép bàn ho nhẹ mấy tiếng.

Nàng âm thầm cầu nguyện, lúc này chỉ có thể trông chờ vào lương tâm của Mộ Thanh Từ, đừng để lời nàng ấy nói chỉ là giả dối, rằng thứ kia chẳng phải thuốc gì độc hại.

Nhưng chẳng mấy chốc, Lộc Vi Miên liền phát hiện bản thân không thể đứng vững.

Nàng thuận thế ngã xuống ngồi trên ghế dựa cạnh bàn, cảm giác nóng bỏng trong dạ dày chậm rãi lan ra toàn thân, sau cùng hội tụ ở bụng dưới.

Bên tai vang lên tiếng thiếu niên, mềm nhẹ mà lo lắng: “Phu nhân, nàng làm sao vậy?”

“Ta… ta e là tửu lượng có hơi kém,” Lộc Vi Miên cố tỏ ra bình tĩnh, “Ngươi đỡ ta đi nghỉ một lát là được rồi.”

Bàn tay nàng theo bản năng bám lấy cánh tay thiếu niên.

Phong Hành Uyên cũng không nói gì, thuận theo tự nhiên đỡ lấy nàng, dìu nàng về giường hỉ.

Thiếu niên mặt mày buông xuống, nhìn má nàng dần hồng nhuận không bình thường, “Phu nhân thoạt nhìn không giống như là không chịu nổi tửu lực.”

Hắn nói chưa dứt lời, nhắc tới tới Lộc Vi Miên liền cảm giác được trong cơ thể cảm giác nóng bỏng dần dần tê ngứa, phảng phất như vô số con sâu nhỏ đang ra sức gặm cắn bụng nhỏ của nàng.

“Thoạt nhìn càng như là trúng dược.”

Lộc Vi Miên chột dạ đến không được, từ vừa rồi nàng là có thể cảm giác được Phong Hành Uyên ở thử nàng, đơn giản thẳng thắn, “Kỳ thật, kỳ thật ta biết rượu hợp cẩn bị người hạ đồ vật, ta tình nguyện chính mình uống xong……”

Phong Hành Uyên rất là nghiêm túc mà lý giải một phen nàng phản ứng, “Biết hạ hợp hoan tán còn uống, phu nhân rất muốn viên phòng sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play