Hương hoa nhài chợt bùng lên mãnh liệt, như một ngọn sóng cuộn trào, nhấn chìm lý trí trong chớp mắt.
Đến khoảnh khắc cắn xuống, Lộc Hi mới thật sự hiểu được câu "không thầy cũng tự biết" mà trong sách từng viết.
Giống như bản năng đã khắc sâu vào máu thịt — Cô sinh ra, chính là để đánh dấu anh.
Răng nanh khẽ xuyên qua lớp da mỏng sau gáy. Lẽ ra là đau, nhưng đầu óc Lộc Hi khi ấy đã rơi vào trạng thái hỗn loạn mơ hồ. Ban đầu, cô vẫn còn do dự, không dám chạm quá gần Ôn Thanh Mặc, hai tay chỉ chống nhẹ lên lưng ghế sofa. Thế nhưng khi đánh dấu bắt đầu, bản năng chiếm hữu mạnh mẽ của Alpha trỗi dậy, cơn khát khao như thiêu đốt trong huyết quản khiến cô không thể khống chế được bản thân. Từ lúc nào, hai tay cô đã vòng qua trước ngực anh, siết chặt, gắt gao giữ lấy.
Ôn Thanh Mặc toàn thân vô lực, hoàn toàn không thể thoát khỏi vòng tay của cô.
Cú cắn đầu tiên nơi sau cổ, đương nhiên là đau đớn.
Anh cắn chặt răng, hàng mi run lên không ngừng, vệt bóng đổ mờ nơi gương mặt như phủ thêm một tầng mỏng nhẫn nhịn.
Mùi hương tin tức tố của Alpha tràn ngập không gian – nồng nàn, áp đảo, nhưng vẫn mang theo chút dịu dàng len lỏi. Hương hoa nhài xông thẳng vào khứu giác, đầu tiên là kích thích, sau đó dịu dần, rồi dần chuyển thành một thứ dễ chịu như được ngâm mình trong suối nước ấm. Đầu ngón tay Ôn Thanh Mặc bắt đầu run nhẹ, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước mỏng manh, lấp lánh.
Anh cố siết chặt nắm tay, để đầu ngón tay hằn sâu vào lòng bàn tay – cần chút đau đớn ấy để giữ bản thân tỉnh táo, để không hoàn toàn bị cuốn trôi.
Dù có bị đánh dấu… anh cũng không thể bị động.
Tuyệt đối không thể.
Tin tức tố của Lộc Hi vẫn không ngừng dâng lên.
Trong quá trình đánh dấu tạm thời, cảm nhận giữa Alpha và Omega luôn có khác biệt. Alpha là bên chủ động, Omega là người tiếp nhận. Dưới ảnh hưởng của tin tức tố, Omega dễ bị cuốn theo bản năng, mất đi sự tỉnh táo vốn có.
Là Alpha, Lộc Hi đương nhiên vẫn giữ được sự minh mẫn hơn Ôn Thanh Mặc.
Nhưng… cũng chỉ là "hơn một chút" mà thôi.
Cô bỗng nhận ra trong đầu mình đang trỗi dậy những suy nghĩ không nên có.
Kiếp trước, cô chỉ là một nữ sinh thích xem phim và đọc tiểu thuyết, hay cười hì hì mà comment mấy câu như “vợ iu dán dán~”, “prprprpr”, “lão công mạnh mẽ quá~” dưới mấy bài đăng fanfic…
Không ngờ sau khi xuyên đến thế giới này, cô lại thật sự có được một người như trong mộng tưởng.
Lộc Hi vẫn thấy không được tự nhiên.
Dù rõ ràng nơi này chẳng ai nhìn thấy, cô vẫn theo bản năng thu tay lại, lúng túng chỉnh váy, còn cố tình kéo vài nếp gấp giả vờ như vừa đứng dậy vội.
Khó trách khi mở tủ đồ của nguyên chủ, cô thấy toàn váy – dài, ngắn, váy liền thân… Ngay cả quần mùa đông cũng hiếm, toàn là váy dày đến đầu gối, sờ vào thấy ấm.
Nếu là mặc quần, trong tình huống vừa rồi… chẳng phải là lộ ra sạch sẽ sao?
Hương tin tức tố dâng đến đỉnh điểm, rồi dần dần lắng xuống.
Quá trình đánh dấu tạm thời đi đến đây, cơ bản xem như đã hoàn thành.
Dục vọng bản năng cũng bắt đầu rút lui như thủy triều. Mãi đến lúc này, Lộc Hi mới nhận ra mình từ khi nào đã gắt gao ôm lấy Ôn Thanh Mặc như một chú lười dính người.
Cô giật mình, vội vàng rút tay về. Còn đang do dự có nên buông miệng ra không, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gõ mạnh.
Âm thanh ấy, với hai người trong phòng lúc này, chẳng khác nào tiếng sét ngang tai.
Lộc Hi lập tức bật người như bị điện giật, lùi ra xa gần cả mét, vội vàng vuốt váy, sợ bị phát hiện điều gì bất thường. Ôn Thanh Mặc từ trạng thái tê liệt cũng miễn cưỡng lấy lại chút thần trí, nhìn về phía cánh cửa, giọng khàn khàn:
“…Có chuyện gì vậy?”
Giọng Trần Chiêu vọng từ ngoài cửa vào, cách lớp cửa vẫn rõ ràng:
“Ôn tổng, xin lỗi làm phiền. Công ty có việc gấp, cần ngài đến xem qua một chút…”
Ôn Thanh Mặc day trán, tâm trạng vốn đã rất kém, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng:
“Có thể gấp đến mức nào?”
Nghe ra giọng anh không tốt, Trần Chiêu càng thêm nơm nớp lo sợ:
“Xin lỗi Ôn tổng, là chuyện phát sinh đột ngột, bên hóa đơn có vấn đề…”
Ôn Thanh Mặc thở dài, ngả người ra sau ghế, tay che mắt, giọng mệt mỏi:
“Cậu cứ đợi ngoài cửa trước.”
Lúc này, Lộc Hi cùng trái tim nhỏ bé của em cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút.Cô rón rén vòng qua bên cạnh anh, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Nếu… anh có việc gấp, vậy… em đi trước nhé?”
Cũng không rõ Trần Chiêu ngoài kia có biết chuyện hợp đồng đánh dấu hay không. Nếu không biết, giờ cô mà đi ra, e là dễ gây hiểu lầm…
Trên gương mặt Ôn Thanh Mặc vẫn còn vương lại vẻ mỏi mệt cùng suy yếu. Môi mỏng hơi nhếch, phả ra một hơi thở nhàn nhạt. Quần tây ôm trọn đôi chân dài thẳng tắp, anh tùy ý duỗi ra trước mặt — cả người toát lên vẻ mệt mỏi bất lực.
Dù anh lấy tay che mắt, cô cũng chẳng nhìn rõ được biểu cảm, nhưng vẫn bản năng mà cụp mắt xuống, không dám nhìn lâu.
Không có anh, cô sẽ không hiểu được loại cảm giác sau chuyện đó, lại khiến mình… hơi xấu hổ khi đối mặt.
Dường như đọc được tiếng lòng em, Ôn Thanh Mặc lên tiếng:
“Đừng vội ra ngoài. Trần Chiêu không biết gì cả.”
Dừng một nhịp, anh nói tiếp:
“Ra mở cửa sổ đi.”
“Dạ.” Lộc Hi ngoan ngoãn đi về phía cửa sổ, đẩy nhẹ một cái, gió lạnh đầu thu lập tức ào vào phòng. Cô rụt cổ lại, vội vàng tránh ra sau:
“Lạnh quá…”
Ôn Thanh Mặc không đáp, bỏ tay khỏi mắt. Lúc này anh đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, chỉ là đuôi mắt còn phớt hồng, vương chút ướt át chưa tan. Anh chỉ về phía bàn làm việc:
“Trong ngăn kéo có chai xịt, em lấy ra rồi xịt một chút.”
Lộc Hi gật đầu, mở ngăn kéo. Quả nhiên bên trong có một lọ xịt nhỏ, cô cầm lên hỏi:
“Xịt bao nhiêu là đủ?”
“Anh bảo dừng thì em dừng.”
Sau khi Alpha và Omega hoàn tất đánh dấu tạm thời, dù tin tức tố không còn phát tán, nhưng dư vị vẫn lưu lại trong không khí. Chai xịt này chính là để che giấu mùi hương ấy, tránh bị người khác phát hiện.
Cô ấn nhẹ một cái, rồi như phát rồ mà xịt loạn khắp không khí, chẳng khác nào đốt tiền. Mùi tin tức tố đang lặng lẽ lan tỏa liền bị triệt tiêu như chưa từng tồn tại.
“Được rồi, dừng đi. Cửa sổ để mở thêm chút nữa, cho hương bay hết ra ngoài.”
Ôn Thanh Mặc đứng dậy, liếc nhìn chiếc áo sơ mi vắt trên sofa, lại quay sang nhìn cô. Có vẻ như anh muốn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ nhặt áo sơ mi lên, nhét vào tủ, rồi khoác chiếc áo vest vào người.
Khi tia mùi cuối cùng tan biến không chút dấu vết, cô đóng cửa sổ lại, nhìn về phía anh, dè dặt hỏi:
“Vậy… em nên đi đâu, hay là… ở lại?”
Ôn Thanh Mặc chỉ vào ghế sofa:
“Đừng gấp, em cứ ngồi đó.”
Rồi anh trở lại ghế sau bàn làm việc, giọng bình tĩnh cất lên:
“Vào đi.”
Chốt cửa bị đẩy xuống, vài giây sau, Trần Chiêu dè dặt bước vào. Anh ta cúi đầu, mắt không dám nhìn quanh, cẩn trọng tiến đến trước mặt Ôn Thanh Mặc, đưa văn kiện ra.
“Ôn tổng, đây là…”
Vừa ngẩng đầu đã thấy Lộc Hi vẫn đang ngồi trên sofa, ánh mắt Trần Chiêu khựng lại, dường như muốn nói gì đó rồi thôi.
Ánh mắt kia khiến Lộc Hi có cảm giác như mình bị… bắt gian tại trận.
Ôn Thanh Mặc mặt không đổi sắc, vứt văn kiện sang một bên:
“Biết rồi. Cậu đưa Lộc tiểu thư về trường đi.”
“Vâng.” Trần Chiêu gật đầu, bước đến trước mặt cô, giọng lịch sự mà xa cách:
“Lộc tiểu thư, mời.”
Lộc Hi đi sau Trần Chiêu ra khỏi phòng. Ngay khoảnh khắc cửa vừa khép lại, cô không kìm được quay đầu liếc về phía thư phòng — đúng lúc chạm phải ánh mắt của Ôn Thanh Mặc. Còn chưa kịp thu lại ánh nhìn, cô đã thấy anh mím môi, cúi mắt xuống nhanh hơn cô một nhịp. Biểu cảm vẫn điềm tĩnh, lạnh nhạt như thường, nhưng dưới ánh đèn bàn dịu nhẹ, vành tai anh lại đỏ bừng, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ rỉ máu.
Lộc Hi: “...”
Cô đi theo Trần Chiêu xuống lầu một, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn hình ảnh Ôn Thanh Mặc cúi đầu ban nãy.
Cảm giác xấu hổ không rõ từ đâu tới ấy là gì vậy chứ?
Khi về đến ký túc xá, đồng hồ đã chỉ quá tám giờ tối.
Lộc Hi cứ ngỡ sau quá trình đánh dấu sẽ vô cùng mệt mỏi, ai ngờ trái lại — cả người cô như được tiếp thêm sinh lực, tinh thần phơi phới, thậm chí có thể chạy một vòng sân thể dục tám trăm mét mà không hề hấn gì.
Cô đoán giờ này các bạn cùng phòng chắc đều đã quay lại nghỉ ngơi. Nào ngờ vừa mở cửa bước vào, đã thấy Hạ Vi Vi vẫn đang ngồi trên sofa khu sinh hoạt chung, chăm chú nghịch điện thoại, trước mặt còn bày vài túi ni lông đựng đồ ăn.
“Cậu về trễ quá đó, bọn tớ ăn xong về phòng cả rồi,” Hạ Vi Vi vừa thấy cô đã vội vẫy tay, “Tớ có để phần cho cậu đấy, mau lại ăn đi!”
“Trời ơi, Vi Vi, cậu đúng là thiên thần!”
Lộc Hi chân thành cảm kích, suýt chút nữa muốn nhào tới ôm lấy cô bạn mà cưng chiều một trận.
Lúc rời khỏi biệt thự của Ôn Thanh Mặc, Trần Chiêu có hỏi cô muốn ăn tối gần đó hay về ký túc xá luôn. Cô thấy nơi này lạ lẫm, chẳng quen biết ai, nên chọn về trường trước, tính bụng về phòng ăn tạm chút đồ cho xong.
“Có cánh gà nè,” Hạ Vi Vi lấy hộp cơm trong túi ni lông ra, “Tuy hơi nguội rồi, nhưng cậu có muốn hâm nóng lại không?”
“Không cần đâu, nguội một chút cũng được, tớ đói quá rồi.”
Lộc Hi sống khá dễ tính, lại đói cồn cào, không hề khách sáo ngồi xuống cạnh Hạ Vi Vi, đeo bao tay vào rồi nhanh chóng cầm cánh gà ăn luôn.
Sau một thời gian ngắn sống chung, dựa vào thái độ của Hạ Vi Vi, có thể thấy nguyên chủ trước đây từng coi cô ấy là bạn thân thật lòng. Chỉ tiếc rằng vì quá cố chấp trong chuyện tình cảm, dẫn đến mâu thuẫn, rồi trong lúc nóng giận lại tổn thương cả nữ chính, suýt gây họa lớn…
Đang miên man nghĩ ngợi, Hạ Vi Vi chợt lên tiếng:
“Anh cậu gọi cậu ra ngoài có chuyện gì thế?”
“À…” Lộc Hi lau miệng, đáp bâng quơ, “Anh ấy chỉ nói vài chuyện gia đình thôi, không lâu đâu. Sau đó tớ có đi dạo một lát.”
Hẳn là không sơ hở gì nhỉ?
“Thế à.” Hạ Vi Vi gật đầu, cũng không hỏi thêm. Nhưng ánh mắt lại khẽ di chuyển, như sực nhớ ra điều gì, cô quay sang nhìn Lộc Hi:
“À đúng rồi, dạo này cậu với Ôn Thu Hàn lại chia tay à?”
Lộc Hi thầm thở dài. Sao cô bạn này cứ toàn hỏi trúng những đề tài mình không muốn nhắc tới thế nhỉ?
Cô im lặng vài giây rồi cố ý thở dài não nề, giọng buông xuống:
“Không muốn tiếp tục nữa.”
“Hả? Thật đấy à?” Hạ Vi Vi tỏ ra hết sức kinh ngạc. “Cậu thật sự…” Cô hạ giọng, “Thật sự không còn thích cậu ta nữa sao?”
Ngoài ngạc nhiên, ánh mắt cô còn ẩn chứa vài phần hoài nghi. Cô do dự một chút rồi nghiêng đầu sát lại, thì thào:
“Nhưng mà… Cậu không định vài hôm nữa lại quay về bên nhau đấy chứ?”
“Ê! Ngưng! Dừng ngay cái ý nghĩ đó lại giùm tớ cái!”
Lộc Hi vừa nghe đến hai chữ “quay lại” là da gà đã nổi hết cả lên, vội cắt ngang:
“Tớ dọn đồ về ký túc xá rồi, sau này ở hẳn đây luôn. Tuyệt đối không chủ động tìm Ôn Thu Hàn nữa… Cánh gà còn nhiều, cậu ăn giúp tớ cái đi.”
Nói rồi cô cầm một chiếc cánh gà dí thẳng đến miệng Hạ Vi Vi — chủ yếu là để ngăn cô bạn nói thêm điều gì.
Hạ Vi Vi nhận lấy, nhưng vẫn nheo mắt nhìn cô chằm chằm:
“Nhưng mà trước đây cậu cũng nói y chang thế mà?”
???
Lộc Hi: “Tớ làm gì cơ?”
“Thì… trước kia cậu cũng từng dọn khỏi biệt thự của Ôn Thu Hàn, nói là muốn thử xem cậu ta có phản ứng gì không.”
Lộc Hi nghẹn họng.
Cô nghiêm túc đặt tay lên ngực, quả quyết nói:
“Không giống lần đó đâu. Vi Vi, cậu tin tớ đi. Lần này tớ thật sự nghĩ thông rồi. Tớ còn trẻ, mới ngoài hai mươi, không thể cứ mãi dính chặt vào Ôn Thu Hàn như vậy được.”
Hạ Vi Vi nghe xong thì gật đầu, ánh mắt cũng sáng lên vài phần đồng cảm:
“Thật ra tớ cũng thấy vậy. Ngày nào cậu cũng sống xoay quanh cậu ta, nhìn thôi đã thấy mệt… Nhưng mà sau này thì sao? Dịp lễ Tết về nhà họ Ôn, không phải vẫn phải gặp nhau à? Bác trai bác gái bên đó chắc chắn sẽ hỏi chuyện.”
“Lo xa quá làm gì,” Lộc Hi đáp, “Nếu họ có hỏi thì né tránh cho khéo là được. Gặp Ôn Thu Hàn thì cứ coi như người dưng nước lã, hoặc khách sáo một chút là xong.”
“… Ừ, nghe cũng có lý. Tâm lý cậu vững thật đấy. Thôi được rồi, lần này tớ tin cậu dứt khoát thật.” Hạ Vi Vi rốt cuộc cũng cắn cánh gà kia, “À, mà cậu biết không, Mục Kỳ lần này tiêu rồi.”
Câu chuyện về tình cảm đến đây tạm khép lại, Hạ Vi Vi lập tức chuyển hướng sang tám chuyện xã hội.
Lộc Hi vừa ăn vừa hỏi:
“Sao nữa, cô ta lại gây chuyện gì à?”
“Ba mẹ cô ta kinh doanh dược phẩm mà – nghe nói bị phát hiện bán thuốc nằm trong danh mục cấm, sổ sách còn có vấn đề. Tóm lại là dính nhiều rắc rối lớn. Hôm nay Mục Kỳ bị gọi lên làm việc, khóc lóc một trận rồi thu dọn đồ đạc biến mất luôn, chưa biết có quay lại không.”
Lộc Hi hơi khựng lại.
Nhà Mục Kỳ là một tập đoàn lớn, thế mà chỉ một đêm đã sụp đổ? Lúc trước nghe Ôn Thanh Mặc nhắc đến cô ta, cô còn tưởng anh chỉ muốn cảnh cáo nhẹ nhàng, nào ngờ lại xuống tay mạnh như vậy, trực tiếp khiến nhà họ Mục rơi vào khủng hoảng.
Ra tay không hề lưu tình.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng oan uổng. Bị người khác giở trò sau lưng, lại từ Alpha biến thành Omega chỉ sau một đêm – sự sỉ nhục đó không phải ai cũng nuốt trôi.
Lộc Hi lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều. Dù sao những chuyện đó giờ cũng chẳng liên quan gì tới cô nữa.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, ăn hết sạch cánh gà rồi dọn dẹp xong xuôi.
“Tớ về phòng trước đây.” Lộc Hi đứng dậy.
“Ừ, ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Lộc Hi về lại phòng mình, lục đục sắp xếp nốt vài món đồ trong hành lý. Tất bật gần nửa tiếng, cô mới đi tắm rồi leo lên giường, đánh một giấc ngon lành.
Cả đêm bình yên, không mộng mị.
Mấy ngày sau, Ôn Thanh Mặc không liên lạc lại.
Có thể do chu kỳ chưa hoàn toàn ổn định, anh cũng không ép buộc lịch trình cụ thể, chỉ dặn rằng khi nào cần sẽ để Trần Chiêu gọi — và cô nhất định phải luôn giữ điện thoại trong tình trạng có thể liên lạc.
Lộc Hi đành nhân cơ hội này thực hiện kế hoạch của mình.
Kiếp trước, cô từng vô cùng yêu thích vẽ tranh. Học bài bản, từng nhận vẽ minh họa kiếm tiền từ hồi đại học. Kỹ thuật càng ngày càng thuần thục, đến mức không cần xin tiền gia đình nữa.
Lúc ấy, cô từng ngây thơ nghĩ rằng mình có thể sống với nghề này. Nhưng cha cô phản đối gay gắt, không chỉ bắt cô đi xin việc "ổn định", mà còn thẳng tay ném hỏng chiếc bảng vẽ mà cô nâng niu.
Lý tưởng bị bóp nghẹt, cô đành buông tay.
Sau này muốn vẽ lại, cũng không còn thời gian hay tâm trí để theo đuổi.
Lộc Hi nghĩ — nếu là do bản thân tự bỏ cuộc thì cũng thôi. Nhưng bị người khác ép phải từ bỏ, cảm giác ấy thực sự rất khó chịu.
Bây giờ có thời gian, cô muốn làm lại những gì mình từng yêu.
Cô vừa cầm điện thoại lên định đặt mua thiết bị cần thiết, tin nhắn lại hiện lên:
—— Tiểu Hi, cuối tuần về nhà một chuyến nhé. Cả nhà mình cùng ăn một bữa cơm.
Người gửi được lưu là: “Dì Ôn”.
Lộc Hi lập tức bật dậy, ánh mắt thoáng lộ vẻ bối rối nhìn chằm chằm vào dòng tin.
Cuối cùng vẫn không tránh được chuyện phải gặp trưởng bối nhà họ Ôn…
Còn đang rối không biết nên trả lời sao cho khéo, điện thoại lại “ting ting” mấy tiếng liền. Lại một loạt tin nhắn khác:
—— Tiểu Hi
—— Nghe nói em chia tay với Ôn Thu Hàn rồi?
—— Vậy… Thôi, anh chỉ muốn hỏi em một chút. Tớ sắp về nước, em có rảnh đến dự tiệc đón anh không?
Tên người gửi là: Thẩm Dục.
Lộc Hi nhìn chằm chằm vài dòng tin cụt ngủn ấy, cùng hình đại diện hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không nhớ nổi đây là ai.
Cô nhíu mày, ánh mắt sắc như dao:
“Người - này - là - ai - vậy - hả?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cắn chỉ là cắn cổ ( điên cuồng ám chỉ về việc xét duyệt)