Trong nhà rất yên tĩnh. Vừa từ ngoài về, Lộc Hi bước đi nhẹ nhàng, cẩn thận đóng cửa lại. Cô vừa ngó vào phòng khách đã thấy Ôn Thanh Mặc đang nằm im trên ghế sofa, đắp một chiếc chăn mỏng, hai mắt nhắm nghiền, nhịp thở đều đều – rõ ràng đã ngủ thiếp đi. Bên cạnh anh là một đống quần áo: váy, sơ mi, áo khoác... toàn bộ đều là đồ của Lộc Hi.
Từ sau lần đầu tiên có dấu hiệu “xây tổ”, Ôn Thanh Mặc bỗng trở nên đặc biệt thích dùng quần áo của cô để làm ổ rồi cuộn mình nằm trong đó.
Với thân hình gần mét chín, mỗi lần anh muốn “làm tổ” đều phải dùng rất nhiều đồ của Lộc Hi. Cô từng định mua thêm mấy món nữa, nhưng anh nhất quyết không chịu, bảo chỉ cần là quần áo có mùi của cô là được.
Thế là từ đó, Lộc Hi phải thay đồ mỗi ngày, cố ý mặc đủ lâu để quần áo mang theo hơi thở của mình.
Cô đặt mấy túi đồ vừa mua lên bàn trà, cởi giày, chỉ đi tất rồi rón rén bước tới chỗ Ôn Thanh Mặc, không tạo ra chút tiếng động nào.
Lộc Hi ngồi xuống cạnh sofa, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt yên tĩnh lúc ngủ của anh.
Trong nhà ấm áp. Tấm chăn chỉ đắp tới ngực Ôn Thanh Mặc, anh mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, để lộ làn da trắng mịn nơi cổ và xương quai xanh gầy gò. Môi anh hơi hé mở, gò má ửng hồng – chắc hẳn ngủ rất ngon.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT