Lộc Hi vừa ngồi lên xe, Trần Chiêu liền lái thẳng về phía cổng trường.
“Trong xe có lạnh quá không? Lộc tiểu thư có cần tôi điều chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút không?” Trần Chiêu hỏi.
“Không cần đâu.” Lộc Hi hiện giờ đang cực kỳ căng thẳng, đâu còn tâm trạng để để ý mấy chuyện nhỏ như nhiệt độ, cô dè dặt hỏi: “Anh… Thanh Mặc tìm em có chuyện gì vậy?”
Trần Chiêu mỉm cười nhẹ: “Ôn tổng không nói gì với tôi cả.”
“Không nói gì luôn?”
“Không hề. Chỉ bảo tôi tới đón cô thôi.”
Lộc Hi đành dò hỏi từ hướng khác: “Vậy… anh ấy có vẻ đang giận lắm hả?”
“Giận à?” Trần Chiêu nhớ lại giọng điệu khi Ôn tổng căn dặn chuyện này. Tuy Ôn Thanh Mặc lúc nào cũng giữ dáng vẻ bình thản, nhưng Trần Chiêu theo anh nhiều năm rồi, ít nhiều cũng luyện được khả năng nhìn sắc mặt đoán ý, bèn thành thật đáp: “Ờm… chắc là không vui cho lắm.”
Lộc Hi lập tức nhắm mắt lại như thể đã buông xuôi.
Xong thật rồi.
Bao nhiêu ngày qua anh ấy không tìm cô, là đang suy nghĩ xem phải xử lý cô thế nào sao?
Thấy cô im lặng không nói gì nữa, Trần Chiêu lại mở miệng trấn an: “Lộc tiểu thư cũng đừng lo quá. Ôn tổng chưa chắc đã vì chuyện gì nghiêm trọng. Anh ấy vốn công việc bận rộn, đôi khi tâm trạng không tốt cũng là vì áp lực thôi.”
Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì nên mới nói vậy thôi!
Lộc Hi thầm than một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn chỉ thở dài chán nản: “Mong là lời anh nói linh nghiệm.”
Trần Chiêu: ?
Sao cô ấy lại trông như sắp bị giải ra pháp trường thế kia?
Ôn tổng tuy nghiêm khắc thật, nhưng… cũng đâu đến mức đáng sợ vậy chứ?
Từ trường tới nơi cũng khá xa, xe chạy mất hơn hai mươi phút. Lộc Hi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm dòng người mỗi lúc một thưa thớt, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đến khu biệt thự Kim Hồ. Ôn tổng có một căn nhà riêng ở đó.”
Có nhà riêng… thì tức là vẫn còn nhà chính.
Quả nhiên là người có tiền.
Nhìn cánh cổng khu biệt thự đã hiện ra trước mắt, Lộc Hi chỉ biết lặng lẽ cảm khái trong lòng.
Trần Chiêu rẽ vài khúc nữa rồi dừng trước một căn biệt thự rộng lớn. Anh xuống xe trước, đi vòng sang bên kia mở cửa cho Lộc Hi.
“Cảm ơn.”
Lộc Hi bước xuống xe, nhìn căn biệt thự được trang hoàng tinh xảo trước mặt. Đã đến tận đây rồi, sự bất an trong lòng cô ngược lại bỗng dịu xuống một cách kỳ lạ. Cô đi theo sau Trần Chiêu vào trong, liền thấy trong sảnh có vài cô gái ăn mặc giống hầu gái đang đứng chờ.
Trần Chiêu đưa tay ra hiệu mời: “Các cô ấy sẽ dẫn tiểu thư lên thư phòng của Ôn tổng. Tôi sẽ đợi ngoài này.”
Chỉ là gặp nhau thôi mà, cần nghi thức phức tạp thế sao?
Lộc Hi âm thầm than thở, ngoài mặt vẫn mỉm cười gật đầu rồi theo các cô hầu gái bước lên tầng hai.
Căn biệt thự yên tĩnh tới mức có chút lạnh lẽo, gần như không có hơi người. Cả đoạn đường đi cũng chẳng nghe thấy chút âm thanh nào. Mấy cô hầu gái đưa cô đến trước một cánh cửa.
“Ôn tiên sinh đang ở bên trong,” một người nhẹ giọng nói, rồi khẽ cúi chào một cái, xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.
Chờ đến khi bóng dáng các cô khuất hẳn sau khúc cua cầu thang, Lộc Hi mới lấy hết can đảm, giơ tay lên gõ ba tiếng nhẹ vào cánh cửa.
Còn chưa kịp buông tay, bên trong đã vang lên giọng nam trầm thấp: “Vào đi.”
Lộc Hi nghe lời đẩy cửa bước vào.
Đây là một thư phòng lớn. Cả một mặt tường được thiết kế làm giá sách âm tường, chất đầy các loại sách đủ kích cỡ. Một chiếc bàn làm việc được đặt ngay sát cửa sổ lớn có rèm che, sau bàn là Ôn Thanh Mặc đang ngồi.
Ánh mắt hai người giao nhau. Trong khoảnh khắc, Lộc Hi gần như nín thở.
Đây là… lần đầu tiên cô thấy Ôn Thanh Mặc mặc quần áo.
Khác hẳn với đêm hôm ấy – khi men say và pheromone khiến mọi thứ rối loạn – lúc này Ôn Thanh Mặc mặc vest chỉnh tề, thậm chí còn cẩn thận thắt cà vạt, cúc áo sơ mi cài đến tận cổ, chỉ để lộ chút đường cong nơi xương quai xanh.
Lộc Hi không kìm được mà đem anh so với Ôn Thu Hàn – nếu như em trai là kiểu bá đạo, bất cần và bốc đồng, thì người anh lại là điển hình của sự kiềm chế, lạnh lùng và chững chạc. Ôn Thanh Mặc có gương mặt cực kỳ tuấn tú, ngũ quan sắc nét, nhưng lúc này lại chẳng hề biểu lộ cảm xúc gì, môi mím chặt, ánh mắt nhìn cô mang theo vẻ dò xét pha chút không vui.
“Em tới rồi à.” Ôn Thanh Mặc mở lời.
Lộc Hi vội vàng đóng cửa lại, khẽ đáp: “Vâng… anh.”
“Ngồi đi.” Ôn Thanh Mặc không hề nhúc nhích, chỉ đưa tay chỉ chiếc sofa bên cạnh.
Lộc Hi ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống, hai đầu gối khép lại, hai tay đặt trên đùi, nhìn qua trông cực kỳ ngoan ngoãn và vô tội.
Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của cô, bao nhiêu tức giận và nghẹn khuất trong lòng Ôn Thanh Mặc lại khó bề phát tiết ra ngoài. Anh chỉ có thể nhẫn nhịn, sắc mặt càng thêm lạnh, rồi đi thẳng vào vấn đề:
“Chuyện đêm hôm đó, chắc em vẫn chưa quên đâu nhỉ?”
“...Không quên.”
Ôn Thanh Mặc vô thức dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên tay vịn ghế: “Chuyện lần đó là do bạn học của em – Mục Kỳ – gây ra. Cô ta thông qua mối quan hệ trong nhà để mua thuốc cấm, tôi đã điều tra rõ ràng, đồng thời cũng báo cảnh sát.”
Giữa nhà họ Ôn và nhà họ Mục sớm đã trở mặt, lần này anh đơn giản là mượn cớ để dìm chết nhà họ Mục.
Chỉ là... cái giá mà bản thân phải trả lần này, quả thực có hơi đắt…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ôn Thanh Mặc càng thêm khó coi. Anh đưa tay ra sau cổ, vô thức xoa nhẹ khu vực quanh tuyến thể.
“Tôi... hôm nay nghe thấy chuyện này trong trường.”
Một câu của Ôn Thanh Mặc, Lộc Hi lại thành thật đáp một câu. Cô có cảm giác bản thân như một cái máy trả lời vô tri vô giác.
Ôn Thanh Mặc im lặng hồi lâu, nheo mắt lại: “Chuyện này... em thật sự không biết gì à? Nếu em cũng tham gia, vậy thì anh không thể dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
“Em đương nhiên không biết gì cả!!”
Đầu óc Lộc Hi còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng đứng bật dậy. Cô căng thẳng nhìn anh, trong giọng nói của anh, cô nghe ra được sự hoài nghi rất rõ ràng.
“Đừng căng thẳng.”
Thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, tâm trạng u ám trong lòng Ôn Thanh Mặc cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Anh khẽ cong môi, nở một nụ cười, chỉ là nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt. Ôn Thanh Mặc cũng đứng dậy, tiện tay cầm lấy một tờ giấy, chậm rãi bước về phía cô:
“…Anh biết, em thích em trai anh.”
Lộc Hi rất thích Ôn Thu Hàn – chuyện này ai cũng biết. Từ ba mẹ Ôn đến người giúp việc trong nhà, không ai là không thấy rõ.
Tất nhiên, chỉ dựa vào hai chữ “thích” thì Ôn Thanh Mặc sẽ không dễ dàng tin rằng Lộc Hi hoàn toàn vô can. Những ngày qua, anh đã đích thân điều tra, xác nhận Lộc Hi chẳng qua cũng chỉ là một nạn nhân bị liên lụy mà thôi.
Hắn nói như vậy, thật ra chỉ vì tâm trạng đang bực bội, muốn dọa Lộc Hi một trận mà thôi.
Lộc Hi: “…”
Cô lại lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Hù dọa người là trò chơi chắc?
Tôi cũng không biết anh hài hước đến mức này đấy.
Lộc Hi ngẩng lên nhìn Ôn Thanh Mặc — người cao hơn cô nửa cái đầu — rồi lại cụp mắt, không nói gì thêm.
Chủ yếu là... thật sự không biết nên nói gì bây giờ.
Thấy cô im lặng nãy giờ, Ôn Thanh Mặc cười lạnh, đưa tờ giấy trong tay đến trước mặt cô:
“Gọi em tới hôm nay là để cùng ký thêm 1 phần hợp đồng.”
“Hợp đồng?” Lộc Hi nhíu mày.
“Anh cũng chẳng cần giấu, em vốn là Alpha, vẫn luôn giả làm Omega để qua mắt thiên hạ. Sau cái đêm đó, anh đã biết rồi. Còn có một chuyện khác…”
Dù đã nhiều lần diễn tập lý do từ chối trong đầu trước khi gặp cô, nhưng khi thật sự phải nói ra miệng, Ôn Thanh Mặc vẫn thấy cực kỳ khó mở lời.
Hắn vốn chẳng quen chia sẻ chuyện riêng tư, càng không thích để lộ điểm yếu của bản thân. Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được sự thật này, càng không muốn nói cho bất kỳ ai.
Nhưng không còn cách nào.
Ít nhất là trong thời gian ngắn sắp tới, hắn buộc phải dựa vào người con gái Alpha trước mặt này.
“…Anh tái phân hóa thành Omega rồi.”
Câu này, Ôn Thanh Mặc gần như thốt ra trong một hơi.
“Cái gì?!”
Lộc Hi sững sờ trừng to mắt nhìn anh. Nếu không phải từng chữ của Ôn Thanh Mặc đều rõ ràng rành mạch, cô còn tưởng mình nghe lầm.
Trước khi đến đây, Lộc Hi nghĩ mình sắp phải đối mặt với một Alpha nổi giận sau khi bị “cưỡng ép” đánh dấu.
Ai ngờ sau một đêm lăn giường, Ôn Thanh Mặc lại từ Alpha biến thành Omega?
Cái này… chẳng khác nào trực tiếp đổi hệ gen rồi còn gì!
Làm sao chấp nhận nổi?
Lộc Hi lén nhìn Ôn Thanh Mặc, ánh mắt không kìm được có chút đồng tình.
Hồi còn sống ở thế giới cũ, cô đọc không ít tiểu thuyết ABO. Trong đó, dù là “hương” hay “tố”, chỉ cần dính đến Omega thì nhân vật thường rất mềm yếu, đáng thương, mang thai, sinh con…
Cô lén lút liếc nhìn Ôn Thanh Mặc một cái nữa.
Mang thai… sinh con…
Dừng lại!
Lộc Hi lập tức tự cấu mình một cái, không thể để trí tưởng tượng đi xa như vậy được! Đây là chuyện nghiêm túc, tương lai của người ta, sao cô lại nghĩ tới mấy thứ vô lý thế kia?
Thật đúng là bị tiểu thuyết ABO làm hỏng đầu óc.
“…Anh xác định thật à? Đã đi viện kiểm tra chưa?”
Sau tiếng “Cái gì?!” vừa nãy, cả thư phòng chìm vào im lặng. Ôn Thanh Mặc mặt không biểu cảm nhìn cô, chẳng định nói tiếp, cũng chẳng tỏ vẻ muốn giải thích. Lộc Hi đành phải ho nhẹ một tiếng, cười gượng, hỏi lại lần nữa.
“Anh còn mong chuyện này là giả hơn cả em.”
Giọng Ôn Thanh Mặc lạnh như băng.
Thật sự là vậy rồi.
Lộc Hi gật đầu, cầm hợp đồng lên định đọc kỹ, thì lại nghe hắn nói:
“Đêm đó ở khách sạn em đánh dấu tạm thời anh. Kể từ đó, mỗi kỳ động dục, em phải đánh dấu lại cho đến khi pheromone Omega của anh ổn định. Trên hợp đồng chỉ có như vậy thôi.”
“Ờm…”
Lộc Hi vẫn dán mắt vào hợp đồng, đọc lướt cực nhanh.
“…Hợp đồng ghi rõ: em đánh dấu tạm thời cho anh, giữ kín chuyện anh không còn là Alpha. Đổi lại, anh cũng không tiết lộ thân phận thật của em — Alpha giả dạng Omega.”
“Có vấn đề gì không?” Ôn Thanh Mặc đan mười ngón tay, đặt lên bụng, “Em thích Ôn Thu Hàn, giả làm Omega chắc cũng là vì hắn. Bố mẹ và mọi người xung quanh đều nghĩ em là Omega, chắc chắn em không muốn để lộ bí mật đó, đúng không?”
Hắn nhếch môi đầy chế giễu, “Giả giỏi đấy chứ.”
“Nhưng mà…” Lộc Hi nhíu mày, “Em và Ôn Thu Hàn chia tay rồi. Em còn dọn khỏi biệt thự, chuyển vào ký túc xá. Anh chắc cũng biết chứ?”
Nếu không biết thì làm sao sai Trần Chiêu đến trường đón cô được?
Ôn Thanh Mặc hừ lạnh một tiếng, tỏ rõ không kiên nhẫn:
“Diễn cái gì? Hai người chia tay cũng không phải lần đầu. Dù sao cuối cùng cũng sẽ quay lại.”
Mỗi lần chia tay, gần như đều là Lộc Hi khóc lóc làm loạn, cuối cùng vẫn là cô mặt dày tự mình đi cầu xin quay lại.
Lộc Hi: “……”
Sao ai cũng nghĩ cô sẽ quay lại với Ôn Thu Hàn vậy chứ?!
Buổi sáng Giang Nguyệt đã nói kiểu đó, sau đó đến cô hầu gái tên gì cũng chẳng rõ cũng có cùng suy nghĩ, giờ đến lượt Ôn Thanh Mặc, càng nói trắng ra hơn nữa.
Xem ra, nguyên chủ thật đúng là một “liếm cẩu” chính hiệu…
Hơn nữa, nghe giọng điệu Ôn Thanh Mặc, chuyện nguyên chủ và Ôn Thu Hàn hợp hợp tan tan, e là cũng khiến anh phiền tới mức phát ngán rồi.
Lộc Hi trầm ngâm, kéo dài một tiếng “ừm” thật sâu, rồi vẫn quyết định giải thích thêm một lần:
“Lần này… lần này là thật mà, bọn em chia tay thật sự, em không còn thích cậu ta nữa. Thật sự.”
Cô rất muốn chặt đứt sạch sẽ mọi liên hệ với Ôn Thu Hàn, thậm chí muốn cầm loa đi khắp nơi tuyên bố rằng: Bọn họ đã chia tay, là chia tay thật!
Ôn Thanh Mặc mặt không cảm xúc, cũng không định dây dưa thêm ở đề tài này. Anh hất nhẹ cằm, ra hiệu cô nhìn vào bản hợp đồng trong tay, lạnh nhạt cắt ngang:
“Được rồi, rốt cuộc em có ký không?”
“……”
“Em ký.”
Lộc Hi rầu rĩ trả lời.
Cô có thể không ký sao?
Từ đầu đến giờ, Ôn Thanh Mặc vẫn giữ thái độ thờ ơ, giống như rất chắc chắn rằng cô sẽ ký vào hợp đồng này.
E là trong mắt anh, nguyên chủ chẳng khác gì con kiến nhỏ – muốn đối xử sao thì đối xử, muốn ra sao thì ra vậy.
Vậy nên Lộc Hi chắc chắn sẽ không dại dột mà đối đầu với Ôn Thanh Mặc, lại càng không có lý do gì để phản kháng.
Thôi thì ký đi cho rồi.
“À,” Ôn Thanh Mặc lùi về sau vài bước, tùy ý chống tay lên mép bàn làm việc, liếc nhìn Lộc Hi, “Em chẳng phải vừa nói không thích em trai anh sao? Ký nhanh như vậy, làm anh cứ tưởng hợp đồng này chẳng có chỗ nào đủ để em nhượng bộ đấy.”
Nghe giọng điệu có phần châm chọc của anh, Lộc Hi siết chặt cây bút, khẽ căng người. Sau đó, không nói thêm một lời nào, dứt khoát ký xoẹt xoẹt tên mình vào bản hợp đồng, thuận theo lời anh nói:
“Dù sao cũng là người một nhà mà, người một nhà giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường thôi.”
Ký xong, cô đưa hợp đồng và bút cho Ôn Thanh Mặc, mỉm cười:
“Hơn nữa em đánh dấu anh, khiến anh thành Omega, tất nhiên phải có trách nhiệm với anh rồi. Nếu không có em, kỳ phát tình của anh biết phải làm sao đây?”
Cô rõ ràng thấy Ôn Thanh Mặc bị lời mình nói nghẹn họng.
Ôn Thanh Mặc: “……”
Sau một lúc im lặng, anh chống trán, thầm nhận ra rằng mình thật sự không nên so đo với một cô gái nhỏ hơn mình gần mười tuổi.
Việc bị biến thành Omega với anh là một cú sốc rất lớn, có thể nói là đòn nặng nhất trong nhiều năm qua. Những ngày gần đây, tâm trạng anh luôn rất tệ, hoàn toàn không thể giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày. Nhưng xét cho cùng, Lộc Hi cũng chỉ là người bị hại, hôm nay... thật ra là anh quá đáng.
“Xin lỗi, là anh không đúng.”
Ôn Thanh Mặc khẽ nói, nhận lấy bản hợp đồng, cũng ký tên mình vào. Sau đó, anh đậy nắp bút lại, nói tiếp:
“Mỗi lần em đánh dấu tạm thời, anh sẽ trả cho em một khoản thù lao tương ứng… Tuy rằng chắc em cũng không thiếu tiền, nhưng đã là chuyện nên làm thì vẫn phải làm cho đàng hoàng.”
Lộc Hi sửng sốt – Ôn Thanh Mặc… vừa mới xin lỗi cô?
Mặc dù vừa xin lỗi xong đã lập tức chuyển chủ đề như chưa hề có chuyện gì.
Cô khịt khịt mũi, bất giác cảm thấy hơi ngượng:
“À, không sao đâu… Cảm ơn anh.”
Không còn cách nào khác, cô vốn là kiểu người như vậy – ai đối xử tệ với cô, cô sẽ giận, thậm chí trong đầu nghĩ ra cả đống lời để phản pháo, nhưng một khi người ta xin lỗi, cô lại mềm lòng ngay.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn trở lại của Lộc Hi, Ôn Thanh Mặc bỗng cảm thấy nghi ngờ – không biết có phải vừa rồi người mở miệng phản kích anh thực sự là cô hay không.
Lộc Hi là bạn gái của Ôn Thu Hàn, anh hiểu rõ phải biết giữ khoảng cách. Hơn nữa, anh đã sớm chuyển ra khỏi nhà họ Ôn, sau khi Lộc Hi trưởng thành, số lần họ gặp mặt càng ngày càng ít. Một năm trôi qua, lời qua tiếng lại còn chưa đến mấy câu. Thi thoảng chạm mặt, cũng chỉ là cô gọi một tiếng “anh”, anh gật đầu xem như đáp lại.
Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn lần này, có lẽ cả đời bọn họ cũng chẳng có thêm cơ hội tiếp xúc.
Ôn Thanh Mặc không dám nói là mình hiểu rõ Lộc Hi, nhưng cô gái trước mắt anh lúc này, dường như hơi khác với ấn tượng ban đầu của anh.
Ôn Thanh Mặc cụp mắt, trầm ngâm giây lát, rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện Lộc Hi.
Từ lúc ký xong hợp đồng đến giờ, Lộc Hi vẫn ngồi yên, chờ anh lên tiếng bảo cô có thể đi được rồi. Nhưng không ngờ đợi mãi, lại thấy Ôn Thanh Mặc ngồi xuống ngay trước mặt mình.
Đón lấy ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, Ôn Thanh Mặc giơ tay nới lỏng cà vạt:
“Vậy thì... bắt đầu đi.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Lộc · vừa ký hợp đồng xong đã lập tức lên sàn · Hi.