Đến khu nhà Đa Viên đã gần 11 giờ, Kỷ Phục Tây mở khóa cửa bước vào, còn chưa vào tới nơi, đã nghe thấy trên lầu có tiếng động xe đồ chơi chạy xuống, cô bé nhào tới, một phen nước mũi một phen nước mắt mà khóc lóc:
“Hu hu ba ba, con không ngủ được... con, con muốn đi ngủ với mẹ, nhưng mà mẹ nóng quá, mẹ nói cũng không ra lời nữa, mẹ bị bệnh rồi phải không…”
Từng tiếng từng tiếng, khóc đến khiến lòng người tan nát.
Kỷ Phục Tây đưa tay lau nước mắt khóe mắt cô bé, dịu giọng trấn an: “Ba biết rồi, Tiểu Sơ đừng sợ.” Rồi bế bé con lên, đi vào bên trong.
Phòng Tống Đàn cũng ở tầng hai, đẩy cửa ra thì thấy người còn tỉnh, chỉ là cả thân thể lẫn ánh mắt đều yếu ớt, trên trán đặt xiêu xiêu vẹo vẹo một chiếc khăn lông ướt, hiển nhiên là kiệt tác của Tống Sơ Tình.
“Sao anh lại đến đây?” Giọng nói yếu ớt đến mức gần như không nghe rõ.
Kỷ Phục Tây đi đến mép giường, đặt đứa trẻ xuống, “Sốt sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT