Chư Trường Ương không biết rằng sự tương tác vô tình giữa mình và tiểu tiên nam đã gây ra một làn sóng nhỏ trong phòng livestream ở thế giới khác. Cậu vẫn đang suy nghĩ trong lòng xem lát nữa sẽ thuyết phục anh chàng này thế nào.
Cậu tự giới thiệu tên mình trước, rồi hỏi tên đối phương.
Tiểu tiên nam lúc này tâm trạng đã tốt hơn, nói chuyện cũng sảng khoái: “Ta tên là Quân Thúc, Quân trong quân tử như ngọc, Thúc trong thoắt cái vạn năm.”
“Quân Thúc.” Chư Trường Ương lặp lại nhỏ giọng, trong lòng thầm bĩu môi tên này không xứng với ngươi, lẽ ra phải gọi là "Quân Ăn Vạ" mới đúng.
Cậu hỏi: “Thấy trời cũng không còn sớm nữa, ngươi không phải về nhà sao?”
Quân Ăn Vạ: “Ồ, ta không có nhà.”
Ồ, không lạ, thế giới tu tiên mà.
Chư Trường Ương đổi cách nói: “Thế tông môn của ngươi đâu?”
“Cũng không có.”
“Vậy ngươi ở đây làm gì?”
“Không có gì, chỉ đi dạo thôi… Nhưng bây giờ thì có việc rồi.”
Chư Trường Ương: ?
Có cảm giác câu nói này mang theo một luồng khí chẳng lành nhắm vào mình. Cậu đang định hỏi kỹ hơn thì Quân Thúc lại nói: “Đến nơi rồi.”
Chư Trường Ương nhìn kỹ, quả nhiên thấy một cánh cổng sơn đỏ lớn với những hoa văn kỳ lạ, bên ngoài là một dãy bậc thang dài, chính là Bách Công Môn.
Bách Công Môn ở Đại lục Phiêu Miểu không có tiếng tăm gì, nhưng lịch sử khá lâu đời, chiếm một khu đất lớn ở phía đông thị trấn, kéo dài đến tận ngoại ô, còn có một ngọn núi riêng của mình.
Lúc này, mặt trời đã lặn, chỉ còn lại chút đường nét cuối cùng, hoàng hôn mờ mịt.
Các đệ tử chấp sự phụ trách việc đăng ký bên ngoài cổng đang thu dọn đồ đạc, Thường Phượng Trì từ trên bậc thang đi xuống, hỏi: “Tình hình đăng ký hôm nay thế nào?”
“Thiếu môn chủ.” Mấy đệ tử gật đầu chào hỏi hắn, rồi nhìn nhau.
Một người trong số đó nói: “Chưa đăng ký đủ.”
Thường Phượng Trì thở dài, mặt lộ vẻ lo lắng.
Bách Công Môn nằm ở Bất Trần Địa, trông thì có vị trí tốt, nhưng tình hình thực tế lại rất khó xử.
Vì phía bắc của nó là Vĩnh Trú Thiên, tông môn luyện khí lớn nhất Đại lục Phiêu Miểu, nên những mầm non luyện khí sư có chút thiên phú ở khu vực này đương nhiên đều bị họ thu hút trước.
Đặc biệt là hai năm nay, Vĩnh Trú Thiên có tham vọng bành trướng, lấn chiếm không ít địa bàn về phía nam.
Dưới sự chèn ép của họ, tình cảnh của Bách Công Môn dần trở nên khó khăn. Sự khó khăn này không chỉ thể hiện ở việc tuyển dụng tân binh, mà còn ở lĩnh vực kinh doanh.
Vĩnh Trú Thiên mở rộng quy mô đồng thời, số lượng pháp khí sản xuất ra cũng tăng lên đáng kể.
Bách Công Môn vốn dĩ đã không thể sánh bằng Vĩnh Trú Thiên trong luyện khí. Ngay cả những pháp khí có cùng chức năng và trình độ, người mua cũng sẽ ưu tiên Vĩnh Trú Thiên hơn, dù sao thì đó cũng là thương hiệu lớn mà.
Kết quả là ngày càng nhiều luyện khí sư ưu tiên đầu quân cho Vĩnh Trú Thiên.
Cứ thế luẩn quẩn, Bách Công Môn không khỏi cảm thấy chật vật. Năm nay thậm chí còn không đăng ký đủ số lượng người dự kiến ban đầu.
Đệ tử chấp sự thấy Thường Phượng Trì lo lắng, vội vàng an ủi: “Nhưng vừa nãy có một người có song linh căn thượng phẩm đến, hơn nữa đã tu luyện đến Kim Đan kỳ. Trưởng lão nói hắn rất có cơ hội trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn.”
“Thật sao?” Thường Phượng Trì tinh thần lập tức phấn chấn, vội vàng lật danh sách: “Người nào, để ta xem.”
“Người này, Thi Hầu.” Đệ tử chấp sự thấy hắn vui mừng như vậy, trong lòng không khỏi có chút thở dài.
Vị thiếu môn chủ này của họ cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là thiên phú bình thường, thân là con trai độc nhất của chưởng môn, năm ngoái mới vừa Trúc Cơ thành công.
Chưởng môn có lẽ cũng nhìn ra sau này hắn khó có thể gánh vác trọng trách của Bách Công Môn, mà tông môn lại đang ngày càng suy yếu, nên quyết định thu thêm một đệ tử chân truyền.
Đối với quyết định này, Thường Phượng Trì không những không khó chịu, ngược lại còn ra sức ủng hộ, còn theo giúp đỡ chạy đi chạy lại.
Cũng vì tấm lòng rộng lượng này, tuy thiên phú hắn không tốt, nhưng các đệ tử đều rất kính trọng hắn.
Thường Phượng Trì lướt qua danh sách một lượt, rồi lại nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, hôm nay có người nào đi xe hai bánh đến đăng ký không?”
“Không có.” Đệ tử chấp sự lắc đầu, thầm nghĩ thiếu môn chủ đang nói cái gì vậy, làm gì có xe hai bánh chứ.
Thường Phượng Trì khẽ cau mày, chẳng lẽ thiếu niên kia vẫn không kịp đến?
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng la lớn: “Chờ một chút!”
Chư Trường Ương tăng tốc chạy nước rút, rồi phanh gấp, thở hổn hển nói: “Ta, Ta muốn đăng ký.”
Đệ tử chấp sự mắt hoa lên, chỉ thấy hai thanh niên ngồi trên một khung sắt kỳ cục dừng lại trước mặt.
Đệ tử chấp sự: “…”
Thật sự có xe hai bánh thật!
Thường Phượng Trì giãn mày: “Ta còn tưởng ngươi không kịp đến chứ.”
Chư Trường Ương không ngờ nhanh như vậy lại gặp Thường Phượng Trì, đầu tiên là ngẩn ra, rất nhanh hiểu ra, hóa ra đối phương chính là người của Bách Công Môn.
Cậu ngại ngùng cười cười: “Trên đường xảy ra chút chuyện, bị chậm trễ mất một ít thời gian.”
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Quân Ăn Vạ vẫn còn “dính” ở yên sau.
Người trong cuộc dường như không hề hay biết, nhưng Thường Phượng Trì lại chú ý đến Quân Thúc, mắt lập tức sáng lên. Vẻ ngoài xuất sắc như vậy, nhìn khắp Đại lục Phiêu Miểu cũng hiếm thấy.
Thường Phượng Trì không kìm được hỏi: “Vị này cũng đến đăng ký sao?”
Hắn thấy người này ngồi ở yên sau xe của Chư Trường Ương, còn tưởng hai người đã quen nhau từ trước, là kết bạn trên đường đến đây.
Chư Trường Ương định phủ nhận, nhưng Quân Thúc lại liếc nhìn chiếc xe đạp dưới mông, gật đầu trước, tùy ý nói: “Vậy thì đăng ký một suất đi.”
Chư Trường Ương từ từ quay đầu lại, cái cảm giác chẳng lành lúc nãy đã trở thành sự thật! Anh chàng này quả nhiên muốn ăn vạ đến cùng mà!
Thường Phượng Trì không để ý đến sắc mặt khác thường của cậu, nghe vậy liền bảo đệ tử chấp sự ghi tên cho họ.
Trên mặt đệ tử chấp sự lại lộ vẻ khó xử: “Thiếu môn chủ, Tấm ngọc đo linh căn đã được cất về kho rồi ạ.”
Các môn phái tu tiên tuyển dụng tân binh đều phải đo linh căn trước, linh căn đạt tiêu chuẩn cơ bản mới được nhập môn, Bách Công Môn cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, tấm ngọc dùng để đo linh căn vô cùng quý giá, bình thường đều được cất trong kho, khi dùng cần phải do trưởng lão quản lý kho lấy ra.
Họ vừa thấy trời đã tối, không có vẻ gì là còn người đến đăng ký nữa nên mới cất tấm ngọc đo linh căn đi. Bây giờ muốn dùng, lại phải đi tìm trưởng lão xin lấy ra, không may Kim trưởng lão quản kho vừa có việc rời đi rồi.
Thường Phượng Trì trầm ngâm một lát, nói: “Vậy thì tạm thời không đo linh căn nữa. Dù sao lát nữa còn có một vòng kiểm tra nhỏ, sau khi kiểm tra xong thì bổ sung đo linh căn sau cũng được.”
Cách làm này có hơi trái quy tắc, nhưng hiện tại Bách Công Môn đang thiếu nhân tài trầm trọng. Hắn thấy Chư Trường Ương hình như có vài phần tinh ý, liền tự ý linh động một chút.
Thiếu môn chủ đã nói vậy, đệ tử chấp sự đương nhiên không ý kiến gì. Vả lại hôm nay vốn dĩ cũng chưa tuyển đủ số lượng người, họ còn phòng trống dành cho người thi sơ khảo, liền mở danh sách ra ghi thông tin cho hai người, sau đó nói:
“Đi theo ta.”
Chư Trường Ương liếc mắt nhìn người vẫn còn “dính” ở yên sau: “ Huynh đệ à, đến lúc xuống xe rồi.”
Quân Thúc lúc này mới miễn cưỡng nhảy xuống, lại còn bĩu môi: “Chậc, keo kiệt.”
Chư Trường Ương phớt lờ lời than vãn của hắn, tự mình cất xe đạp đi, rồi cùng đệ tử chấp sự bước lên bậc thang.
Đệ tử chấp sự vừa đi vừa nói: “Bây giờ Ta sẽ đưa hai người đi chọn vật liệu. Hai ngày này là thời gian để hai ngươi luyện khí, làm tác phẩm cho bài khảo hạch đầu vào…”
Chư Trường Ương ngớ người ra: “Khảo hạch đầu vào?”
Đệ tử chấp sự cười giải thích: “Hai người may mắn đấy, gặp đúng lúc chưởng môn năm nay muốn đích thân thu một đệ tử, nên đã tăng thêm một vòng khảo hạch…”
Chư Trường Ương vừa đi vừa nghe đệ tử chấp sự giải thích quy tắc, nội tâm dần dần nát bét.
Bài kiểm tra này nghe có vẻ rất đơn giản: Bách Công Môn cung cấp vật liệu cho thí sinh, thí sinh luyện ra tác phẩm trong thời gian quy định, tác phẩm được chọn lọc thì có thể chính thức nhập môn, người ưu tú còn có cơ hội thăng cấp thành học trò của hiệu trưởng.
Đặt ở hiện đại, đây cũng chỉ là yêu cầu cấp tiểu học thôi, nhưng Chư Trường Ương ở thế giới tu tiên là một kẻ mù chữ hoàn toàn. Một bài kiểm tra như vậy cũng đủ để loại cậu rồi.
Chư Trường Ương thầm than vận may mình không tốt, trên mặt vẫn điềm nhiên như không, nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để qua mắt được vòng này.
Đang nghĩ, đệ tử chấp sự vẫy tay về phía một căn phòng sáng đèn ở xa xa, gọi: “Sư đệ, đừng đóng cửa vội, ta lại đưa hai người nữa đến đây.”
Thi Hầu vừa chọn xong vật liệu cần dùng, đang định rời đi thì bỗng nghe tiếng gọi này, trong lòng không khỏi nghi hoặc. vừa nãy rõ ràng hắn thấy người của Bách Công Môn đã cất tấm ngọc đo linh căn đi, theo lý mà nói hắn phải là người cuối cùng đăng ký.
Người của Bách Công Môn dẫn đường cho hắn cũng có cùng thắc mắc, đáp lại:
“Sao lại còn người nữa?”
Trước mặt người ngoài, đệ tử chấp sự không tiện nói nhiều, chỉ ú ớ đáp: “Là thiếu môn chủ tự mình thu nhận.”
Người môn phái kia nghe vậy hiểu ra, thiếu môn chủ mà, tốt bụng thái quá, không có gì lạ, liền không hỏi kỹ nữa, quay đầu nhìn Thi Hầu:
“Ngươi chọn xong rồi phải không? Vậy ta đưa ngươi về phòng.”
Thi Hầu mắt lóe lên, mím môi cười nói: “Xin lỗi, ta vừa có một linh cảm mới, muốn đổi một ít vật liệu, như vậy có được không?”
Thi Hầu là người có linh căn tốt nhất trong số những người đăng ký hôm nay, các trưởng lão đều đoán hắn sẽ trở thành đệ tử nhập môn của chưởng môn, nên người dẫn đường đối với hắn cũng kiên nhẫn hơn vài phần. Nghe vậy liền khách khí nói:
“Đương nhiên có thể.”
Thi Hầu vừa đi khỏi, đoàn người Chư Trường Ương cũng đến nơi.
Đệ tử chấp sự đẩy cửa phòng, nói: “Hai người tự chọn đi nhé, các vật liệu bên trong đều có thể dùng, nhưng mỗi người chỉ được lấy hai mươi loại.”
Ánh sáng ban ngày đã hoàn toàn biến mất, xung quanh tối mịt.
Chư Trường Ương quét mắt nhìn căn phòng tối om, hỏi: “ Đạo hữu ,có thể giúp ta thắp đèn được không, tối quá không nhìn rõ .”
Đệ tử chấp sự nghi hoặc: “ngươi không biết dùng linh hỏa sao?”
Hỏi rất hay, lần sau đừng hỏi nữa.
Chư Trường Ương hỏi ngược lại: “Các ngươi không có quy định nhất định phải biết dùng linh hỏa đúng không?”
Đệ tử chấp sự: “…”
Linh hỏa là kỹ năng cơ bản nhất của mỗi luyện khí sư, không có linh hỏa thì khó mà luyện hóa được các vật liệu giàu linh khí. Đây cũng là lý do tại sao thợ thủ công phàm nhân mãi mãi không thể so sánh với tu sĩ luyện khí.
Nhưng nói đúng ra thì quả thật cũng không có quy định.
Đệ tử chấp sự nhất thời không biết trả lời thế nào, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Ban đầu thấy người này là do thiếu môn chủ đặc biệt quan tâm, còn tưởng có gì đó phi thường, không ngờ lại ngay cả linh hỏa cũng không biết dùng.
Thiếu môn chủ sẽ không bị lừa chứ?
Hắn quay đầu nhìn Quân Thúc: “Còn ngươi thì sao, ngươi sẽ không phải cũng…”
Quân Thúc nhìn Chư Trường Ương, thấy đối phương đang mong chờ nhìn sang, liền xòe bàn tay: “ngươi nói cái này à?”
Lời vừa dứt, một ngọn lửa nhỏ cao bằng ngón tay bốc lên từ lòng bàn tay, lập tức chiếu sáng một vòng xung quanh.
Sắc mặt đệ tử chấp sự hơi dịu xuống. Mặc dù ngọn lửa này rất nhỏ, nhưng dù sao cũng biết dùng, thiếu môn chủ cuối cùng cũng không bị lừa quá nặng.
Hắn không xoắn xuýt nữa, dù sao tiếp theo là kiểm tra, người không được tự nhiên sẽ bị loại, liền nói: “Được rồi, vậy hai người nhanh chóng chọn vật liệu đi.”
Mấy người bước vào trong, nhờ ngọn lửa nhỏ bé trong tay Quân Thúc, vừa đủ để nhìn rõ đồ đạc bên trong.
Phòng không lớn, chỉ có hai mặt kệ, nhiều chỗ đã trống rỗng.
Đệ tử chấp sự “Ơ” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, năm nay người tài giỏi nhiều đến vậy sao, lại lấy hết cả những vật liệu tốt nhất rồi.
Đây chỉ là một bài khảo hạch cơ bản, phần lớn vật liệu được cung cấp là loại thông thường, nhưng cũng có một lượng nhỏ loại quý hiếm.
Theo dự tính, với quy định mỗi người chỉ được lấy số lượng cố định, dù ai đến trước được trước, mỗi thí sinh cũng phải lấy được một hai món đồ tốt.
Vì những người đăng ký chủ yếu là các luyện khí sư mới nhập môn, tu vi còn thô thiển, không thể luyện hóa quá nhiều vật liệu tốt, đương nhiên sẽ không lãng phí năng lực vào những thứ mình không thể luyện hóa.
Nhưng lúc này, những vật liệu tốt trong kho đã bị lấy sạch, chỉ còn lại những loại hàng kém chất lượng có thể thấy ở khắp nơi.
Đệ tử chấp sự lầm bầm trong lòng không biết ai lại giỏi đến vậy, quay đầu nhìn Chư Trường Ương cũng đang cau mày, đành gượng gạo giải thích: “Khụ, quy tắc là như vậy đó, hai người đến quá muộn, chỉ còn lại những thứ này thôi.”
Chư Trường Ương ra vẻ rất dễ tính, cười: “Ta hiểu mà.”
Đệ tử chấp sự đâu biết, đối với Chư Trường Ương, vấn đề thực sự không phải là vật liệu quá tệ, mà là… mấy thứ này là cái quái gì vậy?
Lông vũ, lông thú, xương cốt không phân biệt chủng loại, các loại thực vật, khúc gỗ và tinh thạch kỳ lạ, chất lỏng quái dị có màu sắc sánh ngang với độc dược Hogwarts…
Đi một vòng, không có một thứ nào là cậu nhận ra.
Đệ tử chấp sự thấy cậu đi loanh quanh nửa buổi mà vẫn chưa động tĩnh gì, không khỏi có chút sốt ruột:
“Thế nào, chọn xong chưa?”
Chư Trường Ương trong lòng thở dài, xem ra tiền ăn ở của trường dạy nghề Lan Tường cũng không dễ kiếm chác đâu.
Dù sao thì, cũng phải qua được đêm nay cái đã.
Cậu đi loanh quanh giữa xương và lông vũ, lấy mấy thứ này làm một cái quạt lông vũ Bách Công Môn chắc sẽ không giận đâu nhỉ?
Cậu vừa nghĩ vừa liếc nhìn thời tiết bên ngoài cửa, đúng lúc tầm mắt lướt qua một góc hành lang bên ngoài cửa, rồi, ánh mắt cậu dừng lại.
Ở đó rõ ràng chất một đống đá với đủ hình dạng và màu sắc khác nhau.
Chư Trường Ương tinh thần phấn chấn, vội vàng chạy ra ngoài, mượn ánh trăng, lại nhìn kỹ một lần nữa, mới quay đầu hỏi đệ tử chấp sự:
“Ta có thể chọn những thứ này không?”
“ngươi muốn những thứ đó làm gì?” Đệ tử chấp sự nghi ngờ cậu nhìn nhầm, tốt bụng nhắc nhở:
“Những thứ đó đều là đá phế liệu hạ phẩm, chúng ta định mang đi xử lý.”
Linh thạch có thể giúp tu luyện, nâng cao tu vi, vì vậy các tông môn mỗi tháng sẽ phát cho đệ tử một ít, đệ tử cũng có thể nhận thêm từ tông môn tùy theo công lao.
Nhưng linh thạch là vật phẩm dùng một lần, sau khi linh lực bị hút cạn thì vô dụng.
Tông môn thường sẽ xử lý tập trung, phần lớn là vứt bỏ trực tiếp, một số ít có thể luyện ra vật liệu, cũng có một số sẽ bị thợ thủ công ở thế giới phàm nhân nhặt về.
Đặc biệt là linh thạch hạ phẩm, vì chứa ít linh khí, kích thước lớn, hao tổn nhiều, sau khi bỏ đi rất chiếm chỗ, nên một thời gian lại phải xử lý một đống lớn.
Những thứ chất đống dưới hành lang kia, chính là linh thạch hạ phẩm đã bị hút cạn, chuẩn bị vứt đi, tức là đá phế liệu hạ phẩm.
Chư Trường Ương nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không để lộ sự thiếu hiểu biết của mình, chỉ cười nói: “Không có gì, chỉ là thấy những viên đá này vứt đi thì lãng phí quá, muốn tận dụng lại một chút, các ngươi không quy định không được dùng những thứ này đúng không?”
Ánh mắt của đệ tử chấp sự càng trở nên kỳ lạ hơn.
Linh thạch hạ phẩm đã có công dụng hạn chế rồi, dùng đá phế liệu để luyện khí thì lại càng chưa từng nghe thấy.
Người này là một kẻ lừa đảo đúng không?
Nhưng cũng chưa từng nghe nói có kẻ lừa đảo nào lại lừa đá phế liệu cả.
Đệ tử chấp sự trăm mối không giải được, thôi thì những viên đá phế liệu này vốn dĩ cũng phải vứt đi, liền nói: “ngươi muốn thì cứ lấy đi.”
Chư Trường Ương: “Vậy ta có thể lấy bao nhiêu?”
Cái này hình như không thuộc trong kho vật liệu, không biết số lượng tính thế nào.
Đệ tử chấp sự: “…ngươi muốn lấy hết cũng được.”
Như vậy còn đỡ công họ phải vứt thêm một chuyến.
Chư Trường Ương nghe vậy mừng rỡ: “Vậy thì ta không khách sáo nữa.”
Nói xong liền thật sự bỏ cả đống đá nhỏ vào túi của mình.
Khóe miệng đệ tử chấp sự khẽ giật giật, lại nhìn Quân Thúc: “Còn ngươi thì sao, ngươi chọn xong chưa?”
Quân Thúc cầm lông vũ và xương cốt mà Chư Trường Ương vừa xem qua: “Vậy thì ta lấy hai thứ này thôi nhé?”
Đệ tử chấp sự: “Chỉ nhiêu đó thôi sao? Còn gì nữa không?”
Quân Thúc: “Không cần nữa đâu.”
Đệ tử chấp sự: “…”
Hai người này cũng quá tiết kiệm vật liệu rồi!
Cũng tốt, như vậy sau này thiếu môn chủ có phát hiện bị lừa cũng không quá buồn, dù sao cũng không mất mát nhiều.
Đệ tử chấp sự vuốt mặt: “Được rồi, vậy thì đi thôi, về phòng của hai người đi.”
---
Đêm của thế giới tu tiên dần trở nên sâu lắng, lượng người xem trong phòng livestream cũng giảm xuống. Những người còn lại theo dõi đều không khỏi cảm thông cho Chư Trường Ương.
[Bây giờ streamer hết cách rồi nhỉ, cậu ấy còn không biết dùng linh hỏa, làm sao mà qua được vòng luyện khí này?]
[Vận may cũng quá tệ rồi, sao lại gặp đúng lúc người ta thêm vòng kiểm tra này chứ.]
[Đúng vậy, chắc không phải lại chế tạo xe đạp nữa đâu nhỉ, cái thứ đó đi chơi thì được, chứ ở thế giới tu tiên tác dụng cũng chỉ đến thế thôi, chẳng ai thật sự coi trọng.]
[Không hiểu, tình hình streamer đã tệ đến vậy rồi, lại không lấy vật liệu, lấy nhiều đá phế liệu như vậy làm gì?]
[Kỳ lạ thật, không phải là muốn làm tượng đá chứ?]
[Thật vậy thì đúng là tào lao rồi.]
Lời tác giả:
Đệ tử chấp sự: Đã đến lúc tải ứng dụng chống lừa đảo cho thiếu môn chủ rồi!
Bách Công Môn của chúng ta là Phổ Giang , hàng nhái đó, hi hi.