Vật dụng kỳ lạ mà Chư Trường Ương đột nhiên lấy ra quá bất ngờ, mọi người nhất thời đều bị sốc.

Thường Phượng Trì cũng ngẩn ra một chút, không phải vì ngạc nhiên khi cậu lấy ra một thứ lớn như vậy từ một cái túi nhỏ.

Phép thuật không gian thuộc loại phép thuật phổ biến nhất trong giới tu tiên, đối với các bậc đại năng thì khỏi phải nói, từ Giới Tử Động Thiên, Túi Càn Khôn, đều là những pháp bảo có thể so sánh với không gian tùy thân.

Người thường không có thực lực của đại năng, nhưng các luyện khí sư đã cung cấp đủ loại túi Giới Tử, hình dáng nhỏ gọn như cái ví, bên trong lại có không gian riêng, vừa đẹp vừa rẻ, là vật phẩm thiết yếu để cất trữ đồ đạc khi đi xa hay ở nhà. Đừng nói là tu sĩ, ngay cả người phàm có điều kiện cũng sẽ sắm một cái.

Vì vậy, ở thế giới tu tiên, dù có lấy ra thứ gì lớn đến mấy từ trong túi cũng không có gì lạ. Cũng chính vì thế, Chư Trường Ương mới ngang nhiên lấy đồ ra trước mặt Thường Phượng Trì như vậy.

Điều khiến Thường Phượng Trì kinh ngạc là thứ mà Chư Trường Ương lấy ra. Xe cộ không phải là vật hiếm có, nhưng xe hai bánh thì đúng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, hơn nữa hình dáng lại còn kỳ lạ như vậy.

Chư Trường Ương dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của hắn, lập tức ngồi lên yên xe hình tam giác ở giữa, hai tay nắm lấy ghi đông phía trước, nhanh chóng đạp một vòng quanh Thường Phượng Trì, vừa giải thích: 

“Cái này gọi là xe đạp, không cần trâu ngựa kéo, chỉ cần dùng chân đạp là có thể di chuyển.”

Thường Phượng Trì chợt hiểu ra, trên mặt lộ ra vài phần tán thưởng: “Cái này đúng là làm khéo thật.”

Hắn vốn định trợ giúp Chư Trường Ương, thấy vậy liền thay đổi ý định, từ trong túi Giới Tử của mình lấy ra một tấm bản đồ, 

“Ngươi có thể tạo ra được vật khéo léo như vậy, có thể thấy là có thiên phú luyện khí. Gặp nhau là có duyên, tấm bản đồ này ta tặng ngươi, ngươi theo tuyến đường trên bản đồ mà đi, nhất định có thể đến Bách Công Môn trước khi mặt trời lặn.”

Chư Trường Ương lập tức mừng rỡ, có bản đồ thì đường đi sẽ tiện lợi hơn nhiều, vội vàng cảm ơn đối phương rồi hỏi tên, suy nghĩ sau này có cơ hội gặp lại phải cảm ơn cậu thật tốt.

Thường Phượng Trì cho biết tên, còn lại không nói nhiều, chỉ bảo Chư Trường Ương nhanh chóng lên đường, đừng để lỡ mất thời gian.

Chư Trường Ương cũng không vòng vo, liền đạp xe đạp , phóng vút đi.

Đường từ thôn ra thị trấn không bằng đường bê tông hiện đại, nhưng cũng khá bằng phẳng. Dưới sự hỗ trợ của xe đạp, tốc độ của Chư Trường Ương lập tức đạt được một bước nhảy vọt về chất.

Cho đến lúc này, những fan cũ đã luôn theo dõi Chư Trường Ương trong phòng livestream cuối cùng cũng chợt nhận ra.

[Mịa, suýt nữa quên mất, Trường Ương có một cái nhà xưởng do bên khoa học hưng quốc cung cấp!]

[À, hôm qua cậu ấy hình như nhặt được một cục sắt vụn và hai miếng da mà người ta bỏ đi ở một khu chợ ven đường.]

[Đúng đúng đúng, tôi cũng nhớ chuyện này, lúc đó tôi còn bảo cậu ấy nghèo đến mức điên rồi mà đi nhặt rác!]

[Nếu nói như vậy, đúng là nhặt rác thật, mấy thứ này ở thế giới tu tiên chẳng đáng tiền…]

Ở thế giới tu tiên, tu sĩ tu luyện bằng linh khí, mọi vật phẩm đều được định giá bằng lượng linh lực mà chúng chứa. Hàm lượng linh lực càng cao thì càng quý giá.

Linh thạch có thể trở thành tiền tệ lưu hành là vì chúng giàu linh lực, có thể dùng để tu luyện.

Ngược lại, hàm lượng linh lực càng thấp, đồ vật càng không đáng tiền. Những vật tư có giá trị cao ở thế giới phàm nhân như sắt , da thú, v.v., vì không chứa linh lực, ở đây đều là vật rẻ tiền, thường được dùng làm phần quà tặng kèm trong giao dịch hàng hóa.

Hôm qua, Chư Trường Ương đi qua một khu chợ cỏ, thấy có người vì không gian túi Giới Tử không đủ dùng nên tiện tay vứt một cục sắt và hai miếng da bò làm quà tặng kèm ra ven đường.

Chư Trường Ương lúc đó không nói hai lời liền nhặt về, cất vào trong nhà xưởng cùng cậu xuyên không đến.

Cảnh này đương nhiên được livestream đồng bộ, nhưng phòng livestream của cậu ít người xem, nên không mấy ai thấy.

Hơn nữa, mọi người đều đã có định kiến rằng nhà xưởng cậu mang theo sẽ vô dụng ở đây, nên căn bản không nghĩ đến chuyện này. Những thứ cậu nhặt được cũng không phải đồ tốt ở thế giới tu tiên, nên không ai để tâm đến hành động của anh ấy, đều cho rằng cậu cùng đường nên đi nhặt rác.

Vốn dĩ, lúc cậu nhặt thì mọi người không nghĩ đến, nhưng lúc cậu chế tạo xe thì mọi người phải thấy chứ.

Cái này phải nói đến sự thông minh của livestream Phổ Giang. Chỉ cần liên quan đến nội dung nhạy cảm, ống kính sẽ tự động chuyển hướng.

Trong số đó, quy định nổi tiếng nhất là “không được phát sóng từ cổ trở xuống”. Giữa các streamer của các kênh, chỉ cần có tiếp xúc cơ thể, nhẹ thì làm mờ, nặng thì khóa tài khoản.

Khiến cho kênh Tình Yêu Mê Hoặc vốn phóng khoáng nhất trước đây giờ cũng phải chuyển sang phong cách xanh sạch đẹp, rất đáng cảm động.

Nhà xưởng của Chư Trường Ương thì không liên quan đến nội dung người lớn, nhưng những nội dung liên quan đến kỹ thuật cũng thuộc loại bí mật.

Bên Khoa học Hưng Quốc để tránh việc các streamer nhìn trộm và sao chép nhau, đối với các thao tác của họ trong hệ thống tùy thân thì ống kính cũng sẽ tự động né tránh.

Vì vậy, Chư Trường Ương thực ra đã vào nhà xưởng làm việc vào tối hôm qua, nhưng khán giả lại không hề hay biết.

Cho đến khi cậu lấy ra chiếc xe đạp này, mọi người mới cuối cùng xâu chuỗi được mấy chuyện này lại với nhau.

Cấu trúc và nguyên liệu cần thiết của xe đạp không phức tạp, khung chính, đĩa xích, xích, phanh đều có thể làm bằng sắt. Da thú có thể thay thế cao su để làm lốp xe và yên xe, v.v.

Nhà xưởng mà Chư Trường Ương mang theo có công nghệ và thiết bị hiện đại. Có vật liệu, chỉ cần bỏ chút thời gian, việc chế tạo một chiếc xe đạp hiển nhiên không phải là vấn đề.

Mọi người nhanh chóng hiểu ra mấu chốt, rồi lại càng câm nín hơn.

[…………]

[ Vạn lần không ngờ, nhà xưởng lại có thể dùng được.]

[Vạn lần không ngờ, tôi lại có thể nhìn thấy xe đạp trong kênh tu tiên, phong cách có thể lệch tông hơn nữa không?]

[Haha, tôi thấy hay ho đấy, tôi đi gọi chị em đến xem đây!]

[Cái này cũng chỉ là nhất thời dùng mẹo thôi, về lâu dài ở thế giới tu tiên vẫn chẳng có tác dụng gì cả.]

---

Chư Trường Ương theo tuyến đường trên bản đồ, đạp xe điên cuồng, cuối cùng cũng đến được thị trấn nơi Bách Công Môn tọa lạc vào lúc hoàng hôn.

Nơi đây là trung tâm tập trung hàng hóa của Bất Trần Địa, vô cùng sầm uất, các cửa hàng san sát, người bán hàng tấp nập, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi. Thỉnh thoảng lại có những tiếng động và cử động lạ, là do các thương hội trình diễn pháp bảo gây ra.

Chư Trường Ương khéo léo điều khiển chiếc xe đạp luồn lách giữa dòng người, không ngừng kêu lên: “Xin lỗi, xin lỗi, làm ơn tránh ra, cảm ơn.”

Người đi đường ban đầu theo bản năng né tránh, ngay sau đó lại bị chiếc xe kỳ lạ này thu hút, thi nhau đưa mắt tò mò nhìn, còn có người chỉ trỏ, thì thầm bàn tán xem đây lại là thứ mới nào của tông môn nào.

Chư Trường Ương căn bản không có thời gian để ý đến ánh mắt của người khác, tự mình nhanh chóng đi về phía Bách Công Môn.

Thấy còn vài con phố nữa là đến nơi, Chư Trường Ương phấn khích, chân đạp càng mạnh hơn. Không ngờ đúng lúc này, trước mắt cậu bỗng lóe lên, không biết từ đâu xuất hiện một bóng dáng màu trắng, bất ngờ đứng chắn ngang đầu xe của cậu.

Chư Trường Ương giật mình, vội vàng muốn bẻ lái xe, nhưng khoảng cách đã quá gần, căn bản không kịp thao tác, liền đâm vào người đó.

“Xin lỗi…” Chư Trường Ương vội vàng phanh xe và xin lỗi, đang định hỏi tình hình, ngẩng đầu lên nhìn thì sững sờ.

Chà, người này đẹp trai quá!

Chỉ thấy người thanh niên bị cậu đâm trúng đứng thẳng người như cây ngọc, lông mày tinh tế như tiên giáng trần, tóc đen như mực ngọc, buông lỏng tết thành kiểu dáng phức tạp và hoa lệ. Cả người mặc bộ y phục lụa trắng không vương hạt bụi, càng thêm phần siêu phàm thoát tục.

Thời đại của Chư Trường Ương bộ lọc ảnh rất phát triển, trên màn hình có vô số người đẹp, nhưng dù là ngôi sao bật bộ lọc tối đa cũng không thể sánh bằng người đàn ông trước mắt này.

Không hổ là thế giới tu tiên, đây đúng là tiểu tiên nam hàng real!

Tuy nhiên, Chư Trường Ương vẫn bận tâm chuyện chính, chỉ cảm thán vài câu trong lòng rồi vội vàng đi vào vấn đề: “ Huynh đài , ngươi không sao chứ…”

Thực ra câu này chỉ là nói cho có lệ.  Vừa nãy cậu đã kịp bẻ lái xe, tuy có va chạm nhẹ với vị tiểu tiên nam kia, nhưng chắc không đáng kể. Anh chàng này trông cũng rất bình tĩnh, sắc mặt còn chẳng thay đổi.

Tiểu tiên nam lại không trả lời câu hỏi của cậu, mà nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp của cậu với vẻ tò mò. Một lúc sau mới mở miệng: 

“Cái thứ này là gì vậy?”

Giọng nói thanh thoát, nhẹ nhàng như ngọc lạnh, rất dễ nghe.

Chỉ là điểm chú ý hơi lạc đề.

Chư Trường Ương trong lòng có chút sốt ruột, nhưng vẫn trả lời: “Đây là xe đạp do ta tự làm. À, nếu ngươi không sao thì ta đi trước nhé…”

Tiểu tiên nam chẳng buồn nghe nửa câu sau của cậu, tò mò tiếp tục nhìn chiếc xe, cười tủm tỉm hỏi:

“Có thể cho ta không?”

“?” Chư Trường Ương nhất thời không hiểu, “ Ngươi nói gì cơ?”

Tiểu tiên nam lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ vào chiếc xe đạp, chớp mắt một cái: “Ta muốn cái này… gọi là xe đạp đúng không?”

Nghĩ một chút, hắn còn khá lịch sự bổ sung: “Ta có thể mua, nhưng bây giờ ta không có tiền.”

Chư Trường Ương: “…??”

Anh chàng này nói mỗi chữ cậu đều hiểu, nhưng cái logic này thì cậu thật sự không tài nào hiểu nổi.

Dù sao cũng là mình đâm trúng người ta, có lý do để đuối lý trước, nên Chư Trường Ương cũng không trở mặt, vẫn kiên nhẫn nói: 

“Xin lỗi, ta chỉ có một chiếc xe này thôi, còn phải dựa vào nó để đi lại, không thể cho ngươi… Bán cũng không được.”

Hơn nữa ngươi còn chẳng mang tiền theo.

Cậu từ chối thẳng thừng, tiểu tiên nam lập tức có vẻ không vui, lông mày khẽ cau lại, hồi lâu không nói gì.

Chư Trường Ương không có thời gian để ý đến tâm trạng của hắn, đang định tìm cách chuồn.

Lúc này tiểu tiên nam dường như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên lại nhìn sang, chậm rãi nói: “Nhưng mà, ngươi đã đâm trúng ta.”

Chư Trường Ương: ?

Không ngờ anh chàng này trông tiên khí bồng bềnh vậy mà lại còn biết giả vờ bị đụng để ăn vạ!

Khóe miệng cậu giật giật: “ Huynh đệ à, làm người phải có lương tâm chứ. Ngươi xem trên người ngươi chẳng sứt mẻ tí nào, ăn vạ ta thế này không hợp lý đâu nhỉ?”

Tiểu tiên nam dường như đã nghe lọt tai lời cậu nói, trên mặt lộ ra vài phần do dự, suy nghĩ nghiêm túc một chút, rồi giơ tay lên, ôm lấy bên hông phải: “À, đau quá.”

Chư Trường Ương: “…”

Có thể giả dối hơn nữa không?

Chất lượng của người trong thế giới tu tiên kiểu gì vậy?

Ngươi có xứng đáng với vẻ ngoài thanh thoát của mình không?

Chư Trường Ương trong lòng đặt ra ba câu hỏi lớn, xoa xoa giữa trán, cạn lời nói: “ Huynh đệ này , ta chịu thua ngươi rồi, nhưng xe thì thật sự không thể cho ngươi được. Với lại ta đang vội, không thể chậm trễ thêm nữa. Thế này nhé, nếu ngươi thật sự không phục thì cứ đâm lại ta đi, ta đảm bảo không chống trả, được không?”

Cái khí chất phá bỏ tất cả này cuối cùng cũng khiến đối phương nhận ra quyết tâm của cậu. Tiểu tiên nam im lặng, chỉ chăm chú nhìn cậu, trên mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ có ánh mắt sáng rực.

Có khoảnh khắc, Chư Trường Ương nghi ngờ hắn muốn ra tay cứng rắn, theo bản năng nắm chặt tay lái.

Đương nhiên, nếu thật sự ra tay, thì cũng chỉ là vô ích mà thôi, ở thế giới tu tiên này cậu thì đánh thắng được ai chứ.

May mắn thay, tiểu tiên nam cuối cùng chỉ bĩu môi, trên mặt viết đầy sự không vui, hậm hực hỏi: 

“ Ngươi muốn đi đâu?”

Thấy thái độ đối phương cuối cùng cũng dịu xuống, Chư Trường Ương cũng thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Bách Công Môn.”

Tiểu tiên nam gật đầu: “Ồ, vậy ta đi cùng ngươi.”

Chư Trường Ương: ?

Không đợi cậu trả lời, đối phương đã tự mình vòng quanh chiếc xe đạp nghiên cứu: 

“Chiếc xe đạp này có thể chở thêm một người nữa không nhỉ? … Ồ, chỗ này hình như có thể ngồi được?”

Chư Trường Ương còn chưa kịp phản ứng, đã thấy tiểu tiên nam cúi người, đưa tay sờ sờ yên sau, rồi rất linh hoạt khẽ nhảy lên, nhanh như chớp đã ngồi vào yên sau.

Chư Trường Ương: ???

Anh chàng này dù thế nào cũng muốn có được chiếc xe đạp của mình đúng không?

Cậu nhất thời không biết nên than phiền việc đối phương phát hiện ra yên sau có thể chở người một cách chính xác đến thế, hay nên than phiền chính mình nhất thời bị ma xui quỷ ám mà lắp thêm yên sau cho chiếc xe đạp này.

Trời đất ơi, ý định ban đầu của cậu khi lắp yên sau, chỉ là nghĩ nhỡ mà không tìm được trường dạy nghề nào nhận, biết đâu có thể dùng chiếc xe đạp này để làm công việc tạm thời kiểu giao hàng này nọ.

Chư Trường Ương đã nhìn ra rồi, anh chàng này không thể giao tiếp bình thường được. Thấy trời dần tối, cậu thật sự không còn thời gian để đôi co nữa, cuối cùng chỉ có thể đưa tay lên vuốt mặt, cam chịu đạp bàn đạp:

“Được rồi được rồi, ngươi không ngại phí thời gian thì đi cùng đi.”

Dù sao thì cũng phải đăng ký trước đã, anh chàng này chỉ có thể thuyết phục sau vậy.

Chiếc xe đạp lại lên đường, tiểu tiên nam ngồi ở yên sau, dường như cảm thấy rất mới lạ, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài lòng: 

“Không sao, ta có rất nhiều thời gian.”

Hắn nói một cách tùy tiện, nhưng Chư Trường Ương lại đột nhiên có một linh cảm chẳng lành. Một cái không để ý, bánh xe cán qua một hòn đá nhỏ, chiếc xe lập tức nảy lên.

Tiểu tiên nam bất ngờ bị xóc một cái, thân hình xiêu vẹo, liền rất tự nhiên vòng tay ôm lấy eo Chư Trường Ương.

Eo Chư Trường Ương bị thắt lại: “…”

Mặc dù biết đây là hành động theo bản năng của mỗi người khi bị xóc nảy, nhưng sao lại cảm thấy có gì đó kỳ cục quá!

Đồng thời, bình luận trong phòng livestream cũng đạt đến cao trào đầu tiên kể từ khi bắt đầu phát sóng.

[??????? Tôi có nhầm phòng livestream không? Đây chắc là kênh thanh xuân vườn trường đúng không? Nhưng sao cảnh đường phố lại là thời cổ đại, còn một nam chính lại mặc cổ trang?]

[Đệt, tôi đến từ link bạn bè chia sẻ, bạn tôi bảo ở đây có livestream tu tiên đặc biệt để xem? Vậy ra là đặc biệt kiểu này á????????]

[Tôi là ai tôi đang ở đâu tôi đang xem cái gì???]

[A a a a, mô hình của Phổ Giang cuối cùng cũng chịu làm ăn rồi! Thế giới ảo này lại có NPC đẹp trai thế này, trong vòng năm phút, tôi muốn biết tất cả thông tin của NPC này!]

[Người này với Trường Ương nhìn đẹp đôi quá! Cảnh tượng lãng mạn quá! Tôi chụp màn hình điên cuồng!]

[Hu hu hu hu, lại bị lừa bởi streamer gian xảo của Phổ Giang rồi, bất kể khi chia sẻ link có nói hoa mỹ đến mấy, cuối cùng cốt truyện cũng sẽ đi theo hướng boylove phải không?]

[Tôi là khán giả thẳng nam của Dotdot bên cạnh, cũng là vì thế giới tu tiên mà đến. Vừa xem hai lần, xem xong cả người bất động…]

[Chậc, cái cảnh này mà xem được hai lần, còn tự xưng là thẳng nam, ai mà tin chứ?]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play