Thẩm Mộc Bạch đã gọi cho Nguyễn Du Du ngay khi anh vừa hạ cánh, biết rằng cô bé đang nghĩ về anh và anh đã bật điện thoại trước khi rời sân bay.
“Tiểu Bạch!” Nguyễn Du Du không thể vui hơn khi nhận được cuộc gọi, lập tức luyên thuyên hỏi: “Có phải anh vừa đáp xuống? Anh có mệt không? Vẫn chưa đi ăn đúng không? Có đói hay chưa?"
Một tiếng cười khúc khích phát ra từ ống nghe, Nguyễn Du Du đỏ mặt, nhận ra rằng cô đã quá phấn khích.
“Du Du quan tâm đến anh như vậy, anh chỉ là……được sủng ái mà lo sợ.” Giọng nói của Thẩm Mộc Bạch còn mang theo ý cười, “Anh vừa xuống máy bay, không mệt chút nào, vẫn chưa ăn nhưng không đói, đến khách sạn sẽ ăn sau."
Sau khi trả lời câu hỏi của Nguyễn Du Du, anh tiếp tục nói, "Ở Nam Thành rất nóng. May mắn thay, anh đang mặc áo sơ mi ngắn tay, cởi áo khoác ra là vừa. Không khí ở đây hơi ẩm và có vẻ như có thể ngửi thấy mùi biển cả."
Anh đã đến nhiều nơi và đương nhiên cũng đã từng đến vùng biển, đến Nam Thành cũng không có gì mới lạ. Nhưng anh biết cô bé chưa từng đến đây nên anh cố ý miêu tả tình hình ở đây.
"Nhân tiện, Du Du cứ cúp máy. Chúng ta bật cuộc gọi video đi, anh sẽ cho em xem những con đường nhiệt đới."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT