Bữa sáng cuối cùng cũng kết thúc trong yên lặng. Sau khi ăn xong, Tề Trạo nhớ ra, bèn gửi một tin nhắn cho Hoa Đường, báo rằng mọi chuyện bên này đã được giải quyết.

Hoa Đường là người bạn Beta mà cậu quen khi ở nước ngoài, cũng đã quen được ba bốn năm, thực ra không quá thân thiết, nhưng chơi với nhau cũng thật sự không tệ. Trong số những người bạn mới quen ở nước ngoài, Hoa Đường là người lo lắng cho cậu nhất.

Vì chênh lệch múi giờ, Hoa Đường không trả lời ngay, Tề Trạo cũng không để ý, chỉ đặt điện thoại xuống. Vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Kỳ Nguy đang thong thả dùng khăn nóng đã khử trùng lau tay.

Alpha cấp bậc càng cao thì càng có xu hướng ưa sạch sẽ nghiêm trọng hơn, Tề Trạo đã từng nghiên cứu về hành vi học của Alpha, nên biết điều này.

Nhưng việc Kỳ Nguy vừa lau tay vừa nhìn chằm chằm vào cậu, vẫn khiến cậu có vài phần…

Dưới ánh mắt của Kỳ Nguy, Tề Trạo luôn có ảo giác mình là con mồi.

Ánh mắt của Kỳ Nguy như đang đan một tấm lưới, từ từ trải ra sau lưng cậu. Kỳ Nguy dường như không phải loại người sẽ trực tiếp giăng lưới bắt cậu nhốt lại bên cạnh, nhưng tấm lưới đó vẫn ở sau lưng cậu, khiến cậu không thể lùi lại dù chỉ một chút, cũng không thể trốn thoát.

Tề Trạo không quen với kiểu nhìn chăm chú như vậy. Dù Kỳ Nguy có che giấu đi một chút, cũng sẽ không khiến cậu bối rối đến thế. Thế nhưng Kỳ Nguy dường như lại hy vọng cậu có thể quen với điều đó, phảng phất… đây mới chỉ là bắt đầu.

Tính chiếm hữu của Alpha à.

“A Trạo.”

Giọng nói hơi trầm của Kỳ Nguy kéo suy nghĩ của Tề Trạo trở lại. Tề Trạo ngẩng đầu lên lần nữa, liền thấy Kỳ Nguy hơi cong mắt, nụ cười có vài phần dịu dàng như gió xuân, nào còn chút nguy hiểm áp bức nào: “Bây giờ đi chứ?”

“… Ừm.” Tề Trạo đứng dậy, cuối cùng vẫn mở lời: “Anh có yêu cầu gì thì cứ đưa ra.”

Cậu trịnh trọng nói với Kỳ Nguy: “Cảm ơn.”

Tuy Kỳ Nguy có điều muốn ở cậu, nhưng những gì Kỳ Nguy cho cậu, đối với Tề Trạo mà nói, thật sự rất khó dùng vài ba câu để cảm tạ.

Kỳ Nguy khẽ nhếch khóe miệng, nét mặt dịu dàng, Tề Trạo còn tưởng Kỳ Nguy sẽ nói những câu như “Lần này thì thôi, không có lần sau đâu” kiểu như trong phim thần tượng, kết quả Kỳ Nguy lại chuyển chủ đề: “Vậy anh phải suy nghĩ kỹ xem nên đưa ra yêu cầu gì.”

Tề Trạo: “…?”

Cậu im lặng một chút, nhưng ngược lại vì thế mà thực sự thả lỏng hơn: “Ừm, không vội.”

Cậu cũng không còn căng thẳng như vậy nữa: “Có rất nhiều thời gian cho anh suy nghĩ.”

Lần này lái xe không phải là Hứa Kham Chu, mà là Khâu Tập. Hứa Kham Chu làm trợ lý bên cạnh Kỳ Nguy, trước đây Hứa Kham Chu từng nói qua với Tề Trạo, Hứa Kham Chu thuộc tổ C, phụ trách mảng công nghệ mới.

Khâu Tập thì là trợ lý sinh hoạt của Kỳ Nguy, cho nên cũng là tài xế của Kỳ Nguy.

Khi Tề Trạo theo Kỳ Nguy đến gara, Kỳ Nguy gọi cậu một tiếng: “A Trạo.”

Kỳ Nguy mở cửa xe, khuỷu tay chống lên nóc khung cửa, rõ ràng là đang giúp Tề Trạo mở cửa xe.

Tề Trạo dừng lại, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Không phải chưa từng có ai mở cửa xe cho cậu, thậm chí cũng là một Alpha. Nhưng lúc đó cậu vẫn chưa bị xác định phân hóa thành Beta, nhưng vì cậu vẫn là thiếu gia nhà họ Tề, hơn nữa bản lĩnh của cậu thật sự rất mạnh, cho nên mọi người đều cho rằng cậu sẽ phân hóa thành Alpha, kết quả…

Tề Trạo liếc nhìn Kỳ Nguy.

Kỳ Nguy hơi nghiêng đầu, phảng phất hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình có vấn đề gì.

Ánh sáng trong gara có chút u ám, thứ ánh sáng trắng bệch không quá sáng, kết hợp với khung cảnh sâu thẳm, nét mặt Alpha lại không mang nụ cười dịu dàng, cứ đứng đó nhàn nhạt, trông thật sự không giống một người đang mở cửa xe cho người khác.

Nhưng Tề Trạo chỉ dừng lại một chút, rồi cong lưng, lách qua Kỳ Nguy ngồi vào ghế sau.

Cậu không biết rằng, khi cậu bước vào, Kỳ Nguy đã cụp mắt xuống, ánh mắt dõi theo cổ cậu, nhìn chằm chằm vào khoảng da trắng lộ ra bên ngoài, lặng lẽ hít sâu mùi hương độc đáo trên người Beta.

Không có pheromone, nhưng mỗi người đều có mùi hương của riêng mình, dù là Beta, dù rất nhạt. Nhưng ngũ giác vượt trội của Alpha cấp siêu S vào lúc này khiến Kỳ Nguy thỏa mãn đến cực hạn, đồng thời cũng sinh ra nhiều tham lam và trống rỗng hơn.

Kỳ Nguy nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó lên xe từ phía bên kia.

Tấm chắn giữa hàng ghế trước và sau khiến không gian trong xe được phân chia rõ ràng hơn, cũng chật hẹp đi rất nhiều. Tề Trạo không ngửi thấy pheromone của Kỳ Nguy, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của Kỳ Nguy. Hormone nam tính tràn ngập không gian.

Tề Trạo thực ra không phải người quá câu nệ, nhưng mối quan hệ hiện tại giữa Kỳ Nguy và cậu thật sự là… rất khó để không khiến người ta căng thẳng.

Xe khởi động xong, Kỳ Nguy thong thả lấy từ trong túi ra một chiếc vòng cổ kiểu nam, đưa cho Tề Trạo.

Sợi dây màu đen, ở giữa xỏ một viên cầu đơn giản nhưng rất độc đáo, bên trong có những làn khói trắng lượn lờ, trông hơi giống như vân ngọc.

“Tuy thông tin trên giấy tờ của em đã đổi thành Alpha, nhưng em không có pheromone, đó là sự thật không thể chối cãi.”

Kỳ Nguy xòe tay ra, để Tề Trạo lấy chiếc vòng cổ từ lòng bàn tay mình: “Trong này là pheromone của anh, em đeo hàng ngày, một lần có thể dùng được một tuần, mỗi tuần thay ‘lõi’ là được.”

Tề Trạo không từ chối “món quà” của Kỳ Nguy.

Cậu cụp mắt nhìn chiếc vòng cổ, lặng lẽ thở dài trong lòng, rồi đưa tay ra lấy nó từ lòng bàn tay Kỳ Nguy.

Không thể tránh khỏi tiếp xúc.

Đầu ngón tay cậu lướt qua lòng bàn tay Kỳ Nguy, ngay khoảnh khắc chạm vào, Tề Trạo còn chưa kịp cảm nhận gì, Kỳ Nguy đã đột nhiên siết chặt tay, nắm lấy ngón tay cậu vào lòng bàn tay, khiến Tề Trạo khựng lại.

Cậu thì không có phản ứng gì nhiều, điều duy nhất muốn nói là… có phải vì pheromone của Kỳ Nguy là rượu mạnh không? Nóng quá.

Nhiệt độ cơ thể của Kỳ Nguy, vượt quá nhiệt độ cơ thể bình thường của người khác.

—— Pheromone sẽ ảnh hưởng đến các đặc điểm cơ thể của Alpha và Omega, cho nên một số người có pheromone mùi hoa hồng có thể sẽ có mắt đỏ tóc đỏ gì đó, tuy không phải ở đâu cũng có, nhưng cũng không hiếm thấy.

Chỉ là bị nắm tay thôi, Tề Trạo không phải Omega nhạy cảm, sẽ không vì Alpha chạm vào mà bị kích thích gì cả, cho nên cậu không giãy giụa, chỉ nhìn những đường cong cơ bắp căng cứng của Kỳ Nguy.

Hôm nay Kỳ Nguy mặc áo ngắn tay, nên cánh tay rắn chắc lộ ra ngoài, những khối cơ bắp cuồn cuộn đó, là thứ mà Tề Trạo cố gắng bảy năm cũng không đạt được – ưu thế bẩm sinh của Alpha, nếu Tề Trạo muốn đạt đến mức đó, phải dùng thuốc.

Mà bây giờ trên đó, gân xanh cũng hơi nổi lên.

… Nhưng Tề Trạo không cảm thấy Kỳ Nguy nắm tay mình rất mạnh, chỉ là nắm lấy cậu thôi.

Là do nhẫn nhịn kiềm chế mà ra sao?

Tề Trạo nhớ lại Kỳ Nguy nói rằng mình chưa từng có Omega, cũng nhớ lại bao nhiêu năm qua chưa từng nghe tin tức tình ái nào về Kỳ Nguy.

Cậu có bạn bè là Alpha, ví dụ như Hứa Kham Chu. Hứa Kham Chu là Alpha B+, kỳ nhạy cảm rất khó chịu đựng, những lúc thuốc ức chế không có tác dụng, không thể không nhờ Omega có độ tương thích cao phát ra pheromone trấn an mới có thể vượt qua.

Tề Trạo không cảm thấy điều này có gì lạ, ngược lại thường vào những lúc đó, với tư cách là một Beta, cậu sẽ có chút thương cảm cho họ.

Nếu Kỳ Nguy muốn nhờ Omega phát ra pheromone trấn an để vượt qua kỳ nhạy cảm, cậu cũng cảm thấy rất bình thường, nhưng… nói thế nào nhỉ, với cái kiểu điên cuồng này của Kỳ Nguy, cậu thật lòng nghi ngờ liệu Kỳ Nguy có từng làm như vậy không.

Thậm chí là chưa từng ngửi pheromone của Omega để làm dịu kỳ nhạy cảm.

Tề Trạo hơi cụp mắt xuống, Kỳ Nguy không nắm tay cậu quá lâu, chỉ vài giây ngắn ngủi, rồi từ từ thả lỏng tay ra: “Xin lỗi.”

Alpha nhẹ nhàng nói: “Anh hơi không kiểm soát được… Nếu anh mất kiểm soát chạm vào em, lúc em không thể chấp nhận, em cứ đẩy anh ra, biết không?”

Không phải là “được không”, mà là “biết không”.

Tề Trạo đoán ra rằng Kỳ Nguy có lẽ khi mất kiểm soát sẽ làm một số chuyện trái với ý muốn của bản thân, càng thêm thương cảm cho thời kỳ Alpha bị chi phối bởi kỳ nhạy cảm như một con thú hoang.

Tề Trạo lấy chiếc vòng cổ từ tay Kỳ Nguy, ngoan ngoãn đáp: “Ừm.”

Nhưng cậu không nhịn được hỏi: “… Anh hai, Alpha và Beta có sự chênh lệch về sức mạnh, nếu em đẩy không ra thì làm sao?”

Đây quả thực là một vấn đề đáng lo ngại.

Kỳ Nguy khẽ nhướng mày, khịt mũi khe khẽ, ít nhiều cũng vì Tề Trạo thật sự định đẩy mình ra mà cảm thấy hơi buồn.

Nhưng Kỳ Nguy thản nhiên nói: “Vậy em cứ mang theo một con dao bên mình.”

Kỳ Nguy không nói mang dao để làm gì, nhưng lại khiến Tề Trạo ngay lập tức im lặng.

“…”

Kẻ điên.

Vẫn là kẻ điên đó.

Tề Trạo quay đầu đi, không nhìn Kỳ Nguy nữa.

Ánh mắt Kỳ Nguy liền đuổi theo cậu, dừng lại ở đường cổ căng ra vì cậu quay đầu đi, và cả đoạn cổ trắng như ngọc kia. Yết hầu của Tề Trạo rất rõ ràng, khiến Kỳ Nguy luôn rất muốn chạm vào, hôn lên rồi cắn.

Kỳ Nguy cười khẽ: “Không cần sợ.”

Kỳ Nguy nói: “Dù em có giết anh, cũng sẽ không phạm pháp.”

Mí mắt Tề Trạo giật giật, cậu biết nếu Kỳ Nguy nói ra những lời này, hoặc là đang dỗ dành cậu, hoặc là thật sự đã báo cho quốc chủ biết…

“…” Tề Trạo quay lại nhìn Kỳ Nguy, thật sự không nhịn được: “Anh có phải đang chơi hơi lớn không?”

Kỳ Nguy lại nhướng đuôi mày, nghe được lời này của Tề Trạo, từ từ cười rộ lên: “Mạng chỉ có một, đối tượng cũng chỉ có một, đối với anh, đối tượng quan trọng hơn.”

Tề Trạo ngẩn người.

Cậu hơi tròn mắt nhìn Kỳ Nguy, Kỳ Nguy cũng nhìn cậu, nét mặt tuy có vài phần ý cười khiêu khích, nhưng cũng có thể khiến Tề Trạo cảm nhận được sự chân thành của Kỳ Nguy.

“…”

Cái vẻ điên cuồng đúng là vẫn như cũ, nhưng cũng thật sự… không giống với Kỳ Nguy mà cậu dự đoán.

Tề Trạo lại một lần nữa tránh ánh mắt của Kỳ Nguy, vô thức nắm chặt chiếc vòng cổ trong tay, không nói gì.

Kỳ Nguy lại lấy ra một thứ khác đưa cho cậu: “Cái này.”

Đó là một chiếc nút bấm, nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Tề Trạo không hiểu tại sao, đưa tay ra, để Kỳ Nguy đặt nó vào lòng bàn tay mình, lại nghe Kỳ Nguy nói: “Sau khi em gặp Tề Mục, nếu Tề Mục làm em không vui, em cứ bấm một chút.”

Tề Trạo: “…?”

Tuy không biết là gì, nhưng cậu vẫn theo bản năng hỏi: “Anh hai, anh không đi cùng em sao?”

Kỳ Nguy bình tĩnh đáp: “Anh rất muốn, nhưng em có muốn anh đi cùng không?”

Tề Trạo nới lỏng chiếc vòng cổ trong tay, khẽ thở ra một hơi, lắc đầu: “Em muốn tự mình đi.”

Đây là “món nợ” giữa cậu và Tề Mục, với nhà họ Tề, cũng là quá khứ đau khổ của cậu, cậu không muốn để người khác can dự quá nhiều. Dù cậu đoán được, Kỳ Nguy có lẽ biết rõ hơn cả bản thân cậu.

Kỳ Nguy gật đầu: “Được.”

Kỳ Nguy tỏ ra tôn trọng: “Vậy anh ở trong xe chờ em.”

Tề Trạo cúi đầu, đeo chiếc vòng cổ lên: “Ừm.”

Cậu vẫn nói: “Cảm ơn.”

Vẫn không phải là khách sáo, mà là thật lòng.

Kỳ Nguy nhướng mày, từ từ nhắc nhở: “A Trạo, yêu cầu thứ hai.”

Tề Trạo gật gật đầu: “Ừm, chờ anh đưa ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play