Tề Trạo không hiểu.
Có thể thì có thể.
Kỳ Nguy tức giận cái gì.
Cậu chỉ muốn nói cho Kỳ Nguy biết không cần phải đối xử với cậu như một Omega, cậu sống không tinh tế đến vậy, cũng không yếu đuối đến vậy.
—— không phải ý xấu, mà là Omega trời sinh đã yếu ớt hơn Beta rất nhiều, dù cho có những Omega trở nên mạnh mẽ hơn thông qua rèn luyện sau này, bản chất cơ thể của họ vẫn sẽ không thay đổi. Ví dụ như sợ đau hơn Beta, da dễ lưu lại vết hằn, dễ bị dị ứng, v.v.
Đây cũng không phải chuyện xấu, ngược lại còn là một chuyện tốt.
Bởi vì đa số Omega có gia thế bình thường, nếu không muốn dựa dẫm vào Alpha, có thể lợi dụng điểm này để làm kiểm định viên chất lượng, Omega cấp bậc càng cao, tiền lương nhận được càng cao.
Trên thế giới này, những người thực sự thấp cổ bé họng, chỉ có Beta.
Nhưng mà…
Tề Trạo cụp mắt.
Cậu phải thừa nhận, lời nói này của Kỳ Nguy, ít nhiều vẫn khiến trong lòng cậu dấy lên một chút cảm giác khác thường khó tả.
Phảng phất như lông ngỗng nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, mang theo những gợn sóng rất nhỏ.
Tề Trạo để Kỳ Nguy ấn giữ một lúc, đợi chờ, cảm thấy cũng gần được rồi, nhưng Kỳ Nguy vẫn chưa có ý định buông cậu ra, vì thế cậu liền nói: “Cậu hai, chắc là được rồi.”
Kỳ Nguy khựng lại.
Anh ta lấy tăm bông ra, nhìn chằm chằm vào lỗ kim, xác nhận không còn chảy máu nữa, mới nói với giọng điệu đầy ẩn ý, chậm rãi hỏi một câu: “Em vừa gọi anh là gì?”
Tề Trạo: “…”
Lại nổi giận rồi.
Cũng không phải cậu nhạy cảm, mà là cậu cảm thấy Kỳ Nguy rất dễ hiểu.
Cũng không biết có phải vì hiện tại đang ở vị trí cao, nên không cần phải che giấu cảm xúc của mình quá nhiều, bất kể là vui buồn giận hờn, Kỳ Nguy đều thể hiện ra bên ngoài.
Có khi dù cười, cũng mang theo sát ý và nguy hiểm; có khi nghe giọng nhẹ nhàng từ tốn, nhưng rõ ràng đang kìm nén cơn giận.
Ví như lúc này.
Tề Trạo cúi đầu: “Anh muốn tôi gọi anh là gì?”
Kỳ Nguy nhướng mày, ánh mắt cười như không cười có vài phần dò xét: “Bảo em gọi gì em cũng gọi sao?”
Tề Trạo: “…”
Cậu muốn nói rằng nếu quá đáng quá có lẽ sẽ không gọi ra được, nhưng nghĩ lại Kỳ Nguy hiện tại là “bên A” của cậu, những thứ cậu yêu cầu từ Kỳ Nguy cũng quá lớn, mà thù lao cậu có thể đưa ra lại quá ít… Quá đáng một chút, cậu thích ứng một chút, gọi thì cứ gọi thôi.
Cho nên Tề Trạo gật đầu.
Vì thế cậu liền nhìn Kỳ Nguy nắm chặt cổ tay mình, suy tư hồi lâu.
Cũng không biết có phải do Kỳ Nguy có quá nhiều hành động nhỏ nhặt, khi đang suy nghĩ, lòng bàn tay anh ta còn cọ xát vào mặt trong cổ tay Tề Trạo.
Ngón tay Alpha có vết chai, cũng không biết là vết chai gì, nhưng không dày, lại cũng không tệ, cọ vào khiến Tề Trạo có chút ngứa.
Chủ yếu là động tác của Kỳ Nguy rất nhẹ nhàng, giống như đuôi mèo thỉnh thoảng lại quét qua.
Cảm giác rất kỳ lạ.
Hành động này… chưa từng có ai làm với Tề Trạo, Tề Trạo cũng chưa từng nghiên cứu qua.
Cho nên cậu cũng không biết rằng, đây là một hành động mang theo chút thân mật lại cũng vô cùng gần gũi, ám muội.
Tề Trạo sau khi nhịn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, khẽ giằng cổ tay ra.
Giằng thoát ra thì không thể, nhưng cuối cùng cũng khiến Kỳ Nguy dừng động tác, hơi hoang mang nhìn cậu, phảng phất như hoàn toàn không biết mình đã làm gì.
Tề Trạo: “…”
Cậu muốn ngồi ở đây với Kỳ Nguy bao lâu nữa. Đến thiên hoang địa lão sao?
Nhưng cậu không nói gì cả, chỉ nhìn Kỳ Nguy.
Kỳ Nguy cụp mi mắt xuống, im lặng vài giây rồi nói: “Anh hai* đi.” (*nhị ca, ảnh đứng thứ 2 nên gọi vậy, không phải anh hai ruột đâu nha)
Anh ta nói: “Em cứ gọi anh là anh hai trước đã.”
Kỳ Nguy lớn hơn Tề Trạo hai tuổi, bảo cậu gọi Kỳ Nguy một tiếng anh, Tề Trạo quả thực gọi ra được, chỉ là cậu không biết tại sao… Kỳ Nguy có chút buồn bã?
“…Anh hai.”
Tề Trạo thuận theo ý anh ta gọi một tiếng, hỏi: “Vậy em đi trước nhé?”
Kỳ Nguy ừ một tiếng, nhưng lại không buông cậu ra: “Sắp xếp tài xế cho em… Anh không có kế hoạch là em tối nay không đi cùng anh, cho nên trước mắt để Hứa Kham Chu tạm thời làm tài xế cho em, xe thì cứ lái chiếc của anh, anh sẽ điều xe khác đến.”
Lời này của anh ta không giống giọng điệu thương lượng, cho nên Tề Trạo đáp: “Được.”
Kỳ Nguy lại nghiêng đầu nhìn cậu, Tề Trạo cho rằng anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng anh ta lại không nói một lời.
Hai người im lặng một lúc lâu, Tề Trạo chủ động nói: “Vậy anh hai, em đi trước nhé?”
Lúc này Kỳ Nguy mới cuối cùng buông cậu ra: “Ngày mai gặp.”
Anh ta nhếch môi, cong cong mắt, đôi mắt đen nhánh dập dờn vẻ xuân sắc dịu dàng: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”
Tề Trạo đứng dậy, dừng lại một chút, mới nói: “… Ngủ ngon.”
Kỳ Nguy cuối cùng cũng nghe được một câu mình muốn nghe, cười càng thêm dịu dàng.
Anh ta ra hiệu cho Khâu Tập đưa Tề Trạo xuống, Khâu Tập liền cúi người đưa tay về phía Tề Trạo: “Mời ngài đi lối này.”
Tề Trạo không quay đầu lại mà đi theo vào thang máy, rồi xuống bãi đỗ xe ngầm.
Cậu biết Kỳ Nguy vẫn luôn nhìn mình, nhưng cậu không biết, Kỳ Nguy nâng bàn tay đã nắm cổ tay cậu rất lâu lên, đặt ở chóp mũi mình, hít một hơi thật sâu.
Pheromone Alpha có một thoáng mất kiểm soát, mùi rượu mạnh trong không khí trở nên ngọt ngào và say đắm lòng người.
Ánh mắt Kỳ Nguy tối sầm lại, yết hầu chuyển động và đôi môi, đầu lưỡi không kiểm soát được liếm qua lòng bàn tay đều khiến anh ta vào khoảnh khắc này trông đầy tính xâm lược, vô cùng nguy hiểm.
Quá nhạt nhẽo.
Beta không có pheromone, mùi hương của Tề Trạo dính trên tay anh ta, nhưng vẫn chỉ thoáng qua, ngay cả giải khát cũng không làm được.
Thật muốn… Ôm cậu ấy, chôn vào lồng ngực cậu ấy, hít một hơi thật mạnh.
.
Xe vẫn là chiếc xe ban ngày đến đón Tề Trạo, chỉ là khi Tề Trạo muốn ngồi ghế phụ, Khâu Tập đã lặng lẽ kéo cửa ghế sau ra.
Tề Trạo vừa định nói mình ngồi ghế phụ, Hứa Kham Chu liền ở ghế lái hơi căng thẳng nói: “Cậu ngồi phía sau thì tốt hơn.”
Cậu ta không muốn lại bị Kỳ Nguy cười như không cười nói một câu “Cậu lái xe còn em ấy ngồi ghế phụ à?”.
Tề Trạo dừng lại một chút, nhìn cậu ta một cái, cuối cùng vẫn ngồi vào ghế sau.
Vị trí này… tượng trưng cho rất nhiều thứ.
Sau khi cửa xe đóng lại, Hứa Kham Chu hỏi một câu: “Về khách sạn sao?”
Tề Trạo ừ một tiếng, giọng điệu trước sau như một: “Phiền cậu rồi.”
Hứa Kham Chu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, một lần nữa hoàn toàn hòa vào sự ồn ào náo nhiệt, Tề Trạo nghiêng đầu nhìn những ánh đèn phồn hoa ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy thật vô vị.
Nhưng cậu có thể làm gì bây giờ.
Tề Trạo nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong bóng tối lặng lẽ nhếch mép cười.
Trong xe im lặng một lúc lâu, vẫn là Hứa Kham Chu mở miệng trước: “Thật ra chuyến về nước này, tôi cảm thấy cậu đã thay đổi rất nhiều.”
Tề Trạo không mở mắt, như hỏi lại, lại như đồng tình: “Vậy sao.”
Đương nhiên là vậy.
Hứa Kham Chu thầm nghĩ.
Nếu là Tề Trạo của bảy năm trước, cậu ấy sẽ không đồng ý với Kỳ Nguy.
Nếu là Tề Trạo của bảy năm trước, lúc này đã xách cổ áo cậu ta lên, chất vấn tại sao.
Nếu là Tề Trạo của bảy năm trước, sớm đã từ lúc cậu ta đón cậu ấy ban ngày, đã bắt đầu kể khổ toàn bộ.
Nói đồ ăn nước ngoài khó ăn, nói cuộc sống ở nước ngoài không quen, chửi rủa cái thế giới phân chia ba bảy loại theo giới tính thứ hai này, cũng chửi rủa cái gia đình tình cảm huyết thống nhạt nhẽo…
Tề Trạo tính tình tốt, nhưng không phải không có cá tính.
Nhưng hiện tại cậu ta ngay cả cá tính cũng không nhìn thấy trên người Tề Trạo.
Cậu ta cảm giác bảy năm qua, góc cạnh của Tề Trạo dường như đã bị mài phẳng.
Người mà năm đó cậu ta cảm thấy nhất định sẽ có kỳ tích giáng xuống, khiến cậu ấy phân hóa thành Alpha, thậm chí là Alpha hàng đầu, đã biến mất trong thời gian bảy năm.
Hứa Kham Chu mím môi, có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại không dám nói cũng không biết phải nói như thế nào.
Tề Trạo không nhìn cậu ta, nhưng dường như biết sự rối rắm của cậu ta, cậu khẽ thở dài: “Hứa Kham Chu.”
Cậu không còn gọi cậu ta là A Chu nữa: “Cậu không cần phải tự trách, tôi đoán cũng gần đúng rồi.”
Hứa Kham Chu hơi sững sờ: “… Cái gì?”
“Chuyện nhà họ Tề.”
Tề Trạo chậm rãi nói: “Với bản lĩnh của Kỳ Nguy, anh ta chắc chắn đã sớm biết. Anh ta không giải quyết, bảo cậu đến đón tôi, còn bảo cậu nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, rồi lại để tôi đi tìm Tề Mục nói chuyện… Tuy không biết anh ta làm thế nào, nhưng anh ta quả thực rất hiểu tôi, cũng rất hiểu Tề Mục.”
Khi Hứa Kham Chu gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu có muốn đến tìm Kỳ Nguy giúp đỡ không, Tề Trạo đã đoán được.
Tìm Tổng giám đốc Liễu vô dụng, chuyện này chỉ có thể đến tìm Kỳ Nguy.
Chỉ là ban đầu cậu cho rằng Kỳ Nguy là vì chuyện năm đó cậu mắng anh ta là đồ thần kinh, lại không ngờ Kỳ Nguy muốn chính là cậu. Nhưng cũng chính vì là vế sau, xét theo việc Kỳ Nguy sớm biết chuyện này lại không chủ động giải quyết trước, cậu cũng biết, Kỳ Nguy đối với cậu là nhất định phải có được, cậu có thể nói là không có lựa chọn.
Như vậy so với việc làm ầm ĩ mọi chuyện lên quá khó coi, Tề Trạo vẫn lựa chọn thuận thế đồng ý cho xong.
Hứa Kham Chu không nói.
Tề Trạo lại thở dài: “Tôi lại không phải kẻ ngốc.”
Cậu chỉ là lười so đo nhiều chuyện.
Lần này cậu trở về là vì chuyện của em gái, nếu Kỳ Nguy có thể giải quyết nhanh nhất, vậy thì chọn Kỳ Nguy thôi.
Hơn nữa việc sửa thành Alpha… đối với cậu quá có sức hấp dẫn.
Đến cửa khách sạn, trước khi Tề Trạo xuống xe, cậu nói với Hứa Kham Chu một câu: “Dù thế nào, cũng cảm ơn cậu.”
Cậu còn không quên trấn an Hứa Kham Chu: “Không gọi cậu là ‘A Chu’, không phải trách cậu, chỉ là Kỳ Nguy dường như sẽ vì chuyện này mà không vui.”
Tuy chưa từng yêu đương, nhưng cậu đã tìm hiểu rất nhiều về Alpha.
Nghe nói Alpha cấp bậc càng cao, tính chiếm hữu đối với bạn đời càng mạnh, thậm chí có một số còn xuất hiện tính kiểm soát bệnh hoạn. Vì không hiểu rõ lắm, Tề Trạo còn cố ý đi tìm hiểu xem chiếm hữu là gì, thế nào là mạnh.
Mà hiện tại vì tương lai của Hứa Kham Chu, cậu vẫn nên gọi tên đầy đủ của Hứa Kham Chu thì hơn.
Giống như việc cậu ngồi ở ghế sau vậy.
Nhưng cậu cảm thấy con người Kỳ Nguy cũng khá tốt.
Rõ ràng biết quan hệ của cậu và Hứa Kham Chu tốt như vậy, rõ ràng họ cũng đã ký hợp đồng, anh ta vẫn sẵn lòng để Hứa Kham Chu đưa cậu về, chứ không cắt đứt liên lạc giữa cậu và Hứa Kham Chu.
… Thật sự có chút không giống với ác quỷ trong lời đồn.
Sau khi Tề Trạo xuống xe, đi vào khách sạn, trước tiên hỏi nhân viên phục vụ trong khách sạn: “Thợ cắt tóc ở tiệm của các bạn là Beta sao?”
Nhân viên khách sạn đa số đều là Beta, nhưng thợ cắt tóc thì không chắc.
Nhân viên phục vụ nói là: “Chỉ có một người là Alpha.”
“Được.”
Tề Trạo bấm thang máy lên tầng bảy, tùy ý gạt nhẹ tóc mái của mình.
Sau này sẽ không cần phải che giấu nữa.
Cậu cúi đầu tháo kính xuống, nhìn cặp kính không độ trong tay, bỗng nhiên còn có chút không quen.
Bảy năm bình thường, cậu cho rằng cả đời này của mình sẽ phải sống lay lắt ở nước ngoài, không ngờ không chỉ gặp được bước ngoặt, mà còn nắm bắt được bước ngoặt.
Cho nên… cậu mới nói dù thế nào, cậu cũng cảm ơn Hứa Kham Chu.
Đương nhiên, cậu cũng rất cảm ơn Kỳ Nguy.
Tề Trạo nắm chặt cặp kính không độ trong tay, đi vào tiệm cắt tóc.
Giờ này tiệm cắt tóc đã có một bộ phận nhỏ nhân viên tan làm, khi nhìn thấy cậu, họ cũng sững sờ.
Tề Trạo chú ý thấy có một người trợn tròn mắt, có vài phần kinh ngạc nhìn cậu, liền sau khi nói rõ yêu cầu của mình, lại hỏi người thợ cắt tóc đang tiến đến phục vụ mình một câu: “Anh có thể giúp tôi hỏi người Alpha trong tiệm của các anh, pheromone trên người tôi đang phát ra tín hiệu gì không?”
Cậu đoán được Kỳ Nguy sẽ đánh dấu lên người mình, nhưng cậu không biết là gì.
Khâu Tập và Hứa Kham Chu đều là người của Kỳ Nguy, hỏi họ có vẻ không hay lắm.
Người thợ cắt tóc nói có thể, sau khi đi hỏi một chút, lại mang theo vẻ mặt ngưỡng mộ quay lại: “Là bạn Alpha của cậu sợ cậu bị Alpha khác bắt nạt nên để lại dấu sao? Alpha trong tiệm chúng tôi nói cấp bậc của anh ấy chắc chắn rất mạnh, quan hệ của hai người cũng chắc chắn rất tốt.”
Anh ta nói: “Pheromone trên người cậu đang phát ra thông điệp là ‘ai dám bắt nạt cậu ấy, dù có chạy đến chân trời góc bể tôi cũng sẽ truy sát’.”
Tề Trạo: “…?”
Đây thật sự là do Kỳ Nguy để lại sao?
Thật ấu trĩ.
Nhưng mà…
Tề Trạo nhếch môi, cuối cùng cũng thật lòng bật cười thành tiếng.
Cậu nắm tay thành nắm đấm, khẽ cười: “Dường như vẫn không thay đổi.”
Kỳ Nguy dường như vẫn là kẻ điên khùng đã từng níu lấy cậu nói những lời ấu trĩ và phi thực tế đó.