Nhà hàng tư nhân mà Kỳ Nguy nói tới không phải là một nhà hàng đơn giản.
Không chỉ là chế độ hội viên, mà còn không phải người bình thường nào cũng có thể trở thành hội viên.
Vì đây là một cửa hàng mới mở được hai năm, nên Tề Trạo cũng chưa từng thưởng thức hương vị của nơi này.
Nhưng cửa hàng này được thiết kế theo lối cổ điển, tuy diện tích không quá lớn, nhưng đình đài, hồ nước, non bộ đều được bài trí vô cùng thú vị. Ngay cả đèn cũng cố tình làm giả kiểu đèn đá cổ, tuy nhiên bên trong không phải là đèn dầu hay nến, mà là bóng đèn mô phỏng ánh nến. Nếu không nhìn kỹ, trông vẫn rất thật.
“...Cửa hàng này chắc tốn không ít tiền trang hoàng.”
Nếu là người khác nghe thấy, ít nhiều cũng sẽ nói lời cảm thán này của Tề Trạo có chút thực dụng, chỉ quan tâm đến tiền bạc mà không để ý đến cảnh đẹp. Nhưng Kỳ Nguy và Tề Trạo lại có điểm chung ở phương diện này: “Ừm, không tiêu tiền làm sao có thể thu hút những 'thượng lưu nhân sĩ' muốn dựa vào việc tiêu tiền để khoe khoang sự khác biệt của mình được chứ.”
Tề Trạo ngẫm nghĩ, cũng phải: “Dù sao, 'hàng giới hạn' chính là thứ được sinh ra để kích thích giới nhà giàu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT