Giới thiệu:
Chỉ vì nương ta có dung mạo xinh đẹp mà ta được kéo vào nhà họ Tiêu, trở thành một cái đuôi nhỏ bám theo sau.
Ngay ngày đầu tiên bước chân vào nhà họ Tiêu, ta đã nhào tới ôm chân đại công tử Tiêu gia, gọi một tiếng:
“Ca ca.”
Lại chui tọt vào lòng nhị công tử Tiêu gia, đòi ôm một cái.
Mắt mở to, ngây ngốc cười với vị tiểu công tử chỉ đứng xem náo nhiệt kia.
Chương 1
Kết quả đã quá rõ ràng: Tiêu Kỳ một chân đá ta ngã lăn xuống đất, cười lạnh:
“Ngươi cũng xứng làm muội muội của ta sao?”
Tiêu Sác cũng đẩy ta ra, như thể ta là vật dơ bẩn gì đó vừa dính vào người hắn, chán ghét ngự kiếm rời đi.
Chỉ có Phó Tu Nhiên vẫn như cũ mỉm cười với ta, chậm rãi đỡ ta dậy, từ tốn mở miệng:
“Thật chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả. Muội muội ngoan như vậy, sao có thể nỡ lòng làm nàng bị thương?”
Động tác của hắn ôn hòa dịu dàng, khiến ta lập tức có cảm giác như tìm được người tâm phúc. Ta trốn trong lòng hắn, quấn lấy gọi: “Ca ca.”
Ta quá mức khát khao một chỗ dựa.
Nương từng nói, bà mang ta vào Tiêu gia đã là tận tình tận nghĩa. Nếu có thể khiến mấy vị công tử nhà họ Tiêu chấp nhận ta, ta sẽ được ở lại.
Ta rất sợ. Ta sợ phải tiếp tục sống trong căn nhà gỗ dột nát, sợ nửa đêm bị chuột gặm ngón chân, càng sợ ăn không đủ no, áo rách quần manh, chết đói bên đường.
Cho nên khi nương vì có dung mạo xinh đẹp mà bị gia chủ Tiêu gia, kẻ đã tang thê nhiều năm, coi trọng và mang đi, ta liền giả vờ là tình cờ gặp được ông.
Tay cầm nửa cái màn thầu dơ bẩn, ta bình tĩnh nhìn hắn.
Gia chủ Tiêu gia đương nhiên sẽ không tùy tiện dẫn người ngoài vào cửa, nhưng mặt mũi vẫn phải giữ, không thể để xảy ra điều tiếng.
Có lẽ ông cũng cảm thấy việc nạp một nữ nhân mà còn để hài tử của nàng ở lại căn phòng rách nát là có chút khó coi.
Vì thế ông liền tỏ vẻ ôn hòa, gọi ta đến trước mặt, đưa cho ta một túi bạc:
“Con là Như Yên phải không? Hài tử ngoan, cái này cho con.”
Ta đón lấy, khiến ông khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, ta lại đưa cả màn thầu lẫn túi bạc trả về tay ông, mở miệng nói trong ánh mắt đầy kinh ngạc của ông:
“Cha, nương nói người nằm cùng nàng chính là cha con. Tối qua A Yên thấy cha cùng nương nằm bên nhau.”
Gia chủ Tiêu gia mặt mày trở nên quẫn bách, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Ta lại tiếp tục nói:
“Cha, người định vứt bỏ A Yên và mẫu thân đúng không? A Yên không muốn đâu, A Yên chỉ cần cha, cha, A Yên rất nhớ người…”
Nói đến đó, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Như là co rúm lại sợ ông ghét bỏ, ta thật cẩn thận nắm lấy vạt áo hắn:
“Cha muốn vứt, thì cứ vứt một mình A Yên thôi được không? Nương mấy năm nay chịu quá nhiều cực khổ, còn bị người khinh thường, rất là vất vả. Cha đã trở về, A Yên không muốn làm nương đau lòng, cho nên cha——”
Ta ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe:
“Đừng vứt bỏ nương nữa, A Yên không quấn lấy cha, cũng không làm loạn với cha nữa đâu.”
Cuộc nói chuyện này kết thúc, gia chủ Tiêu gia, người đang ở địa vị cao, bỗng sửng sốt, trong mắt lộ rõ động lòng.
Ông dường như tưởng tượng ra cảnh tượng trượng phu mất sớm, cô nhi quả phụ bị người khinh thường, sống cảnh khốn khó vất vả.
Cuối cùng, ông thở dài một tiếng:
“Cha không vứt bỏ nương của con.”
Tròng mắt ta khẽ động đậy, sau đó nghe được câu mình muốn nghe:
“Cũng sẽ không vứt bỏ con.”