Ngu Du Du lại một lần nữa bừng tỉnh giữa cơn mộng mị, trong khi gian điện nhỏ tối tăm xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, chẳng một bóng người.

Nơi nàng đang ở là tẩm điện u ám đặc trưng của Ma tộc, cả gian điện tuy không lớn, nhưng từng ngóc ngách đều vương vấn tà khí nhè nhẹ.

Chiếc giường nhỏ của nàng đặt giữa điện, ánh sáng mờ nhạt rọi vào từ ô cửa sổ bé tí, không đủ để xua đi sắc tối nặng nề. Nàng cúi đầu, nhìn đôi nắm tay bé bỏng vô thức siết chặt trong lúc ngủ say, rồi chầm chậm buông ra, ôm chăn mỏng ngồi thừ người trên giường, đôi mắt ngây dại, không tiêu cự.

Nàng vẫn thường gặp ác mộng.

Trong mộng, trời đất sụp đổ, từng trận nổ rung chuyển vọng xuống từ tận trời cao, vô vàn ánh sáng quái dị giáng xuống… Mỗi khi tỉnh dậy, cảnh trong mộng dần mờ nhòe như khói sương, chỉ còn cảm giác sợ hãi mơ hồ còn sót lại nơi đáy lòng.

Nhưng đối với một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi, việc chẳng nhớ rõ một giấc mộng cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Nàng đã quen rồi.

Lúc này, toàn thân mềm nhũn, cổ họng khô rát, bụng cũng đói.

Mỗi lần tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nàng đều thấy đầu óc quay cuồng, thân thể yếu ớt. Nàng vẫn nhớ rõ cơn sốt kinh hoàng ngày trước — nóng đến mức tưởng như linh hồn và huyết nhục đều muốn cháy rụi, đến nỗi người tu hành cũng bó tay chẳng thể chữa trị.

Sau trận sốt ấy, nàng không chỉ bắt đầu gặp ác mộng mà còn phát hiện trong trí nhớ của mình xuất hiện thêm một đoạn chuyện xưa rất dài.

Khác với cơn mộng mơ hồ, đoạn ký ức ấy lại rõ ràng đến lạ. Từng chi tiết, từng cảm xúc đều chân thật như thể chính nàng đã từng sống qua.

“A…” – nàng khẽ bật lên một tiếng khe khẽ, như rên rỉ. Mới vừa khỏi bệnh, bé con cúi đầu nhìn xiêm y nhỏ đã bị mồ hôi làm ẩm ướt, mặt hơi nhăn lại.

Lặng lẽ một hồi lâu, trong điện vẫn không một tiếng động, không ai hỏi han nàng lấy một lời.

Bé con gầy gò lại cúi đầu, nhưng trong đôi mắt chẳng có oán than – nàng đã quen rồi.

Từ khi sinh bệnh, mọi người vốn đã chê nàng ngu ngốc, nay lại càng ghét bỏ hơn – đường đường là hậu duệ tu sĩ cường đại, vậy mà thân thể lại yếu đuối chẳng khác phàm nhân, thậm chí còn hay ngã bệnh. Bởi vậy, quanh nàng chẳng còn lấy một người hầu hạ, ai cũng lười để mắt tới.

Họ đã cho rằng nàng là kẻ vô dụng.

Sự ghẻ lạnh này, đối với một đứa trẻ ba tuổi mà nói, hẳn là điều tổn thương khôn xiết.

Nhưng Ngu Du Du… đâu còn là đứa trẻ ba tuổi bình thường nữa. Bé con lại cúi đầu, vừa vặn vẹo tà áo vừa ra sức nghĩ ngợi. Dù không nhớ được rõ tuổi thật của mình, nhưng nàng biết chắc, mình đã từng lớn hơn ba tuổi rất nhiều.

Chỉ dựa vào bản thân mới có thể sống tiếp.

Không kịp buồn vì bị lạnh nhạt, thấy chẳng ai đoái hoài đến mình, nàng cố nhúc nhích thân thể yếu ớt, chậm rãi từ trên giường bò xuống.

Sau khi tỉnh dậy, cổ họng khô rát khó chịu, nàng chậm chạp đảo mắt nhìn quanh gian điện vắng lặng, không thấy lấy một bộ trà cụ, liền lảo đảo bước ra khỏi nội thất, hướng về phía chính điện.

Cả tẩm điện rộng lớn, suốt dọc đường không hề gặp ai. Gần đây nàng cũng đã quen cảnh ấy, nên cứ thế lặng lẽ đi về phía đại điện phía trước, nơi sáng sủa và rộng rãi hơn.

Trên bàn án giữa đại điện phủ đầy ma khí là một bộ trà cụ – vừa trông thấy, mắt nàng đã sáng lên.

Đi hết hành lang dài của tẩm điện khiến nàng mệt lử, phải vịn tường thở hổn hển mấy hơi, rồi mới run rẩy bước tới bên bàn án.

Bàn cao hơn hẳn thân hình nhỏ bé của nàng, nhưng nàng chẳng lấy làm lạ – đã quen rồi. Nàng vịn lấy chân bàn, tập tễnh nhón chân với tay sờ lên bình trà phía trên.

Ngón tay vừa chạm vào bề mặt lành lạnh của bình trà, đôi tai bé nhỏ của nàng bỗng giật giật.

Nàng quay đầu nhìn về phía cửa điện đang mở rộng.

Khoảnh khắc ấy, ma khí nồng đậm trong điện dường như bị tách ra từng lớp, tan đi. Một luồng linh khí trong trẻo như nắng sớm phá vỡ màn u ám, xua tan khí tức quỷ dị.

Sự xung đột giữa linh khí và ma khí không mạnh mẽ, nhưng nàng cảm nhận rất rõ ràng.

Bé con chưa từng ngờ giữa chốn Ma thành – nơi tầng tầng lớp lớp ma khí che trời lấp đất – lại xuất hiện được một đạo linh khí thanh thuần như vậy. Lại càng không ngờ, luồng linh khí này… chính là nhằm về phía nàng.

Thân thể nhỏ nhắn lập tức cứng đờ.

Nàng run run đôi tai nhỏ, ngây ngốc nhìn về phía cửa điện.

Trong không khí truyền đến hồi âm của linh khí, gió lướt qua khẽ nói vào tai nàng: chỉ có một người đang đến.

Người đó, mới giây trước còn cách rất xa, chỉ có ma khí và gió loáng thoáng báo trước sự hiện diện. Nhưng chỉ trong nháy mắt, một bóng người cao gầy xa lạ đã thong thả bước vào từ nơi cửa điện sáng rực ánh nắng.

Bóng dáng kia khựng lại một chút ở ngưỡng cửa, rồi ôn hòa cất giọng:

“Tại hạ là Sở Hành Vân của Thái Cổ Tông, vâng mệnh sư tôn đến đón tiểu sư muội Ngu Du Du. Không hay chư vị đạo hữu có tiện không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play