Sau khi hoàn hồn Cừu Vân thấy hơi ghê, vội trở lại trạng thái cũ, cô không ngờ mình có thể hất tay Cừu Thần ra dễ dàng như vậy, chỉ là phản xạ thôi nhưng cô quên mất mình đang là robot đồ chơi, làm gì có chuyện đó được!
Cô không biết hành động vừa rồi có gây ra hậu quả gì, lỡ mà ảnh hưởng đến kế hoạch sau này thì sao?
Picchu bay lượn một vòng trấn an: "Cô đừng lo, thế giới này khác với thế giới của cô, ngoài việc công nghệ hiện đại hơn, đồ vật ở đây không có sự sống cũng có thể thành tinh, người ta quen hết cả rồi, cô cứ nói với hắn là cô là đồ chơi thành tinh, có ý thức riêng là được."
Cừu Vân bán tín bán nghi: "Thật không đó? Thế giới này ảo vậy luôn? Đồ vật cũng thành tinh được á? Vậy thành tinh xong chúng đi đâu? Người với đồ thành tinh sống chung thế nào? Tự nhiên thành tinh hay do có người giống tôi xuyên không đến đây?"
Picchu đơ mặt: "Đó là cái cô quan tâm hả?"
"Chứ còn gì nữa!? Bối cảnh quan trọng vậy mà cậu không nói trước cho tôi ở trạm trung chuyển, chỉ lo xem nam chính với nữ chính..."
"Thôi đi bà, đừng cãi nhau nữa, tôi không thích cãi nhau với khách hàng, mất lịch sự lắm. Với lại chuyện tình cảm của bố mẹ quan trọng hơn bối cảnh nhiều, cô biết không, bố mẹ ở mấy thế giới này ế toàn là do tính cách dở hơi thôi."
Cừu Vân nhìn quanh, rõ ràng là không tập trung lắm.
Picchu không hài lòng: "Cô có nghe tôi nói không đấy? Người ta bảo cãi lời hệ thống là thiệt thân đó..."
Cừu Vân thở dài: "Cái ông bố trẻ đó đi đâu rồi?"
Trong lúc họ nói chuyện, Cừu Thần đi ra ngoài một lát, mang theo hộp đồ nghề, lấy ra tua vít, kìm các kiểu.
"Con robot này là bạn Trì Vũ An tặng mình, vừa rồi tay mình bị hất ra chắc không phải ảo giác. Chắc chắn bên trong nó có gì đó đặc biệt, mở ra xem thử coi." Cừu Thần lẩm bẩm với con robot, "Nếu tìm được gì hay ho, mình có thể thêm vào quà tặng cô ấy."
Cừu Vân run như cầy sấy, cứ đà này là bị phanh thây đến nơi mất thôi!
Picchu động viên: "Nhào vô đi! Thuyết phục ổng đi, tôi mở quyền cho ổng nghe được tiếng cô đó."
Cừu Thần đưa tay định túm lấy eo robot.
Cừu Vân cuống cuồng né sang một bên, hét tướng lên: "Khoan đã anh trai!"
"Có tiếng người?" Cừu Thần nheo mắt nghi hoặc, cúi xuống nhìn con robot chằm chằm: "Chẳng lẽ kích hoạt chế độ đặc biệt nào à? Con robot này lắm trò hay ghê, không biết mua ở đâu ra nhỉ? Sao trước giờ mình không biết nó có vụ này?"
Cừu Vân muốn bái lạy cái đầu óc của Cừu Thần, thấy hắn càng lúc càng hăng máu muốn mổ con robot ra, cô vội la lên: "Đây không phải chế độ đồ chơi gì hết!"
"Robot thành tinh?" Cừu Thần nghi hoặc hỏi, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, không định mổ xẻ con robot nữa.
Cừu Vân thở phào: "Cuối cùng anh cũng hiểu ra."
Con robot thở dài như người thật, còn tỏ vẻ đáng yêu nữa chứ.
"Lúc Trì Vũ An tặng cậu cho tôi, cô ấy bảo đây là món quà đặc biệt, trước đó tôi không hiểu, giờ mới vỡ lẽ. Rốt cuộc cậu thành tinh thế nào?" Nói xong, Cừu Thần nói thêm: "Cậu đợi chút nhé, tôi đi rồi quay lại liền."
Nói rồi hắn cầm hộp đồ nghề chạy biến, Cừu Vân nhìn Picchu lơ lửng trên không trung, ngao ngán nói: "Bố tôi ở thế giới này đúng là không phải dạng vừa."
"Con robot này là Trì Vũ An đặt làm riêng đó, cô ấy nói đặc biệt là vì muốn ám chỉ tình cảm của mình thôi, cái tên ngốc này đúng là không hiểu con gái mà." Picchu bĩu môi.
"Tại sao bố lại hỏi tôi thành tinh thế nào?" Thật tình mà nói, Cừu Vân không theo kịp mạch não của bố mình.
Trong lúc nói chuyện Cừu Thần đã hấp tấp trở lại, trên tay cầm một con robot xanh trắng, trừ màu sắc ra thì gần như giống hệt con robot của cô.
Hắn đặt con robot xanh trắng bên cạnh, rồi nói với Cừu Vân: "Làm ơn chỉ cho con robot này cách tu luyện đi! Đợi nó thành tinh rồi, tôi đem tặng người ta."
Cừu Vân: “…”
Picchu: “…”
Con robot đột nhiên im bặt, Cừu Thần đoán là mình lỡ lời: "Không được hả? Đây là lần đầu tiên nhà tôi có đồ thành tinh. Xin lỗi, tôi cũng không rành vụ này lắm, chắc khó lắm đúng không? Con robot này của tôi, cậu thấy nó có tố chất không? Cậu nói chuyện với nó được không?"
Cừu Vân liếc xéo Picchu.
Picchu hắng giọng: "Tôi nói chuyện hắn không nghe được đâu."
"Vậy cậu thấy con robot kia thế nào?" Cừu Vân hết cách, đành hỏi.
"Nếu cô thích con kia hơn, tôi đổi linh hồn cô qua đó cho." Picchu ngượng ngùng đề nghị.
Cừu Vân: "Cậu chỉ có thể nhét tôi vào đồ chơi thôi à???”
Picchu thấy người được chọn của mình bối rối thì cũng hơi hoảng, dè dặt hỏi: "Hay là... hay là tôi chia đôi linh hồn cô ra nhé? Một nửa ở con robot đỏ, một nửa ở con robot xanh trắng? Để cô trải nghiệm cảm giác vừa có hai thân xác vừa phê pha? Tôi là hệ thống tâm lý mà, có gì cần cô cứ nói, tôi chiều hết trong khả năng."
Cừu Vân không muốn nói chuyện với cái hệ thống này nữa.
Cô điều khiển con robot, khó khăn lắm mới ngồi được lên bàn, nghiêm túc hỏi Cừu Thần: "Anh định tặng con robot xanh trắng này cho ai vậy?"
"Tặng cho bạn học của tôi, tên là Trì Vũ An. Tôi thích món quà lần trước cô ấy tặng lắm, nên muốn tặng lại một món quà tương tự. Mà giờ cậu thành tinh rồi thì quà của tôi tặng cô ấy tốt nhất cũng nên thành tinh được, đúng không?" Cừu Thần ngây ngô nói.
Cừu Vân khó tin: "Anh định tặng cho con gái một món đồ chơi mà con trai mới thích á?"
Tặng quà là phải tặng thứ người ta thích chứ?
Chắc chắn Trì Vũ An biết Cừu Thần thích robot nên mới đặt làm riêng, có khi cô ấy còn tìm hiểu sở thích của con trai để chuẩn bị quà nữa, nhìn món quà là biết cô ấy có lòng thế nào.
Cừu Vân cũng không nghĩ bố trẻ của mình hiểu chuyện đến vậy, nhưng tặng lại robot thì đúng là... bó tay.
Cừu Thần ngơ ngác: "Tặng thế thì có gì không ổn à? Hình như Trì Vũ An cũng thích robot lắm. Lúc nhận quà,l cô ấy cứ cầm mãi không buông, như là đợi tôi nói gì đó."
"Cô ấy không thích robot, cô ấy thích anh đó trời ơi!!"
Cừu Vân gào thét trong lòng, nhưng rồi nhận ra lời nói biến thành bong bóng xà phòng.
Picchu giải thích: "Có những thứ quan trọng chúng ta không được nói thẳng, ví dụ như tên tuổi, thân phận thật của cô đó. Khi nào cô thấy lời nói biến thành bong bóng thì là không được nói thẳng, cô phải nói kiểu khác đi."
Cừu Vân nghe vậy liền thử:
"Trì Vũ An yêu anh muốn chết, ngày nhớ đêm mong—"
Pụp pụp pụp.
Tiếng bong bóng vỡ, vẫn là màu cầu vồng.
Picchu phấn khích như trẻ con: "Cừu Vân, cô thổi bong bóng kìa! Còn màu bảy sắc nữa!" Nói rồi nó vươn cái móng nhỏ xíu ra chọc chọc vào bong bóng.
Cừu Thần nghiêng đầu: "Sao cậu lại thổi bong bóng? Đây là cách luyện công của cậu à?"
"Đồ ngốc, đây không phải luyện công gì hết."
"Những thứ đó không quan trọng." Cừu Vân muốn kéo hắn về chủ đề chính, "Quan trọng là quà này không hợp, tặng con gái đồ chơi con trai thích thế này không ổn lắm, tôi khuyên anh tặng mấy con búp bê đáng yêu, quả cầu thủy tinh, gấu bông các thứ, không thì kẹp tóc, hoa tai cũng được."
Để nhấn mạnh, cô nói thêm: "Chủ yếu là phải dễ thương vào, con gái thích mấy thứ kawaii đó."
Cừu Thần ngẫm nghĩ rồi gật đầu, tỏ vẻ tâm đắc: "Nghe cậu nói một câu mà hơn đọc cả chục năm sách, tôi hiểu rồi, cậu thành tinh đúng lúc lắm! Thực ra tôi thấy Trì Vũ An dạo này cứ tránh mặt tôi, không biết mình đã làm gì khiến cô ấy giận nữa. Có cậu giúp đỡ, chắc chắn tôi sẽ đòi lại được xe đạp mà không làm cô ấy giận."
Cừu Vân không muốn nói gì về cái xe đạp nữa.
Cừu Thần tự tin đã hiểu chuyện nên đi chuẩn bị quà, trong phòng chỉ còn lại Cừu Vân và Picchu.
Cuối cùng thì Cừu Vân cũng được nghỉ ngơi, cô nằm dài trên bàn nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Chuyện nào chuyện nấy đều kỳ lạ hết sức.
"Picchu, nếu tôi thất bại thì sao?" Cô không khỏi hỏi con rồng bay lơ lửng.
Cô nhớ mấy bộ truyện xuyên nhanh hay đọc, nếu nhân vật chính thất bại thì sẽ bị xóa sổ hoặc đày đến thế giới khác chịu khổ.
"Nếu nhiệm vụ thất bại, chúng ta không lấy được năng lượng để đi tiếp thế giới khác thì coi như bị phạt rồi. Chúng ta sẽ mãi mãi mắc kẹt ở thế giới này, cô cũng sẽ bị nhốt trong cái xác đồ chơi này, không về được nhà."
Picchu dùng từ "chúng ta", Cừu Vân tò mò ngắt lời: "Cậu cũng ở lại đây luôn à?"
"Nếu cô không cần tôi nữa thì tôi sẽ tự hủy để báo với chủ nhân, rằng tôi làm hỏng việc rồi, để cô ấy làm lại hệ thống khác. Còn nếu cô cần tôi tôi sẽ ở đây đến khi nào cô chán tôi thì thôi, nếu cô không bao giờ chán, thì tôi sẽ ở đây với cô mãi mãi."
Nó vẫy vẫy đôi cánh nhỏ, tự hào nói: "Tôi đã bảo rồi mà, tôi là một hệ thống tình cảm."
Cừu Vân không biết nên cười hay nên thở dài.
Hết một đêm đến giờ đi học, Cừu Thần không cho Cừu Vân xem trước quà, chỉ đảm bảo là quà hoàn hảo nhất.
Nhưng Cừu Vân không yên tâm lắm, sáng hôm sau đòi đi theo đến trường.
Trường cấp 3 của họ là trường nội trú, học sinh ở trường suốt tuần, cuối tuần mới về nhà. Cừu Vân không thể ở nhà chờ cả tuần được, nhỡ đâu một tuần sau, tình cảm của Trì Vũ An nguội ngắt thì sao.
Thế là Cừu Vân bị nhét vào ngăn bên cặp sách, trải qua một ngày học chán ngắt, đầu óc quay cuồng.
Tan học, Cừu Thần hẹn Trì Vũ An gặp nhau ở sau trường.
Trì Vũ An đang ủ rũ bỗng tươi tỉnh hẳn, có vẻ nghĩ đến điều gì đó, mắt ánh lên vẻ mong chờ.
"Trì Vũ An này, đây là quà đáp lễ của tôi, tôi thích món quà lần trước cậu tặng lắm." Cừu Thần đưa hộp quà ra.
Cừu Vân liếc nhìn, rất hài lòng với cái hộp này, dải lụa hồng thắt nơ bướm xinh xắn. Mẹ trẻ chắc chắn sẽ thích! Bố trẻ cũng không đến nỗi tệ lắm! Trẻ con dạy được mà!
Nhưng không hiểu sao Trì Vũ An lại thoáng thất vọng, rồi nhanh chóng vui vẻ trở lại, cô ấy mừng rỡ nhận quà: "Tặng tớ á? Tớ mở ra xem được không?"
Cô ấy kích động lắm, chẳng còn ngại ngùng gì nữa, không đợi Cừu Thần đồng ý, cô ấy đã mở hộp quà ra.
Và rồi cô ấy thấy một con robot xanh trắng, trên đầu buộc nơ bướm, thân hình vuông vức mặc đồ thủy thủ thùng thình... Nhìn như một con búp bê kim cương quái dị.
Nụ cười của Trì Vũ An tắt ngấm.
Cừu Vân thiếu chút nữa thì xỉu ngang.