Cừu Vân đờ người, chẳng buồn để ý đến lời nhắc của Picchu, mắt dán chặt vào màn hình.

Cảnh tượng hiện ra là lớp học sau buổi học cuối tuần, trong phòng chỉ còn hai người, Cừu Vân nhìn mặt là nhận ra ngay Cừu Thần và Trì Vũ An thời trẻ, hai người mặc đồng phục trông trẻ măng và tràn đầy sức sống.

Cừu Vân đoán họ chắc đang học lớp 12, thầm nghĩ: "Tầm tuổi này mà yêu đương thì có lo học hành không nhỉ?"

Ánh nắng vàng nhạt chiếu vào phòng học, thấy rõ Cừu Thần ở lại để làm vệ sinh. Hắn đang lau bảng.

Trên bảng viết tên mấy người trực nhật, tổng cộng có ba nhưng hai người kia biến đâu mất, chắc chuồn về trước rồi.

Còn Trì Vũ An lề mà lề mề xếp cặp, giả bộ như không cố ý ở lại, nhưng thật ra cô ấy đã liếc trộm hắn cả chục lần rồi.

Cô ấy mím môi, như đang tự nhủ thầm điều gì để lấy dũng khí, rồi bước thẳng về phía bục giảng.

"À... ừm, Cừu Thần ơi, có một mình cậu trực nhật thôi à?" Tay cô ấy nắm chặt quai cặp trông hơi lo lắng, như thể việc mở miệng nói chuyện này đã tốn hết can đảm của cô ấy rồi.

Cừu Vân thấy lạ lạ với hình ảnh này của mẹ, trong thế giới của cô mẹ là người rất dũng cảm và chủ động trong tình yêu. Thời đó điện thoại di động còn chưa phổ biến, khi nhận ra mình thích bố mẹ đã chủ động tỏ tình luôn.

Lúc này Picchu đứng bên cạnh Cừu Vân phân tích: "Cô ấy muốn giúp đỡ nhưng ngại nói thẳng, tìm cách nói khéo đó."

Cừu Vân gật gù, điểm này khác với mẹ của cô, mẹ cô có vẻ kín đáo hơn.

Cừu Thần dừng tay lau bảng, nghiêng đầu nhìn người vừa bắt chuyện với mình. Mặt hắn không đổi sắc mấy, thậm chí hơi lạnh nhạt: "Ừ."

"Mấy bạn cùng trực nhật về hết rồi à? Một mình cậu làm có vất vả không?" Hay là để tớ giúp cho?

Cô ấy cúi mặt mân mê ngón tay, tai đỏ ửng.

"Cũng được, không vất vả lắm." Cừu Thần lau xong bảng thì xếp lại mấy viên phấn: "Sao cậu còn chưa về?"

"Tớ... à, xe đạp của tớ bị hỏng rồi."

Picchu lại giải thích: "Thấy Cừu Thần không đả động gì đến ý muốn giúp đỡ, cô ấy lại chuyển sang ám chỉ chuyện xe đạp bị hỏng, xem hắn có ngỏ ý đưa về không... Chẳng qua là cô ấy muốn ở bên hắn lâu hơn thôi."

Cừu Vân gật gù hiểu ra, mấy cô gái kín đáo thường ám chỉ thế này, chỉ cần tinh ý một chút là các chàng trai sẽ hiểu ý ngay.

Nhưng điều làm cô hơi "quạu" là hình như bố cô trong video không hiểu được ý của mẹ thì phải? Rõ ràng là mẹ cô thích bố muốn chết rồi còn gì?

Điều này làm Cừu Vân bắt đầu thấy hoang mang.

Chẳng lẽ bố cô ở thế giới song song này là một người khô khan chính hiệu? Kiểu siêu cấp không tâm lý, không hiểu con gái ấy hả?

Trong video vang lên giọng đều đều của Cừu Thần: "Ồ, tiếc nhỉ."

Cừu Vân muốn "tăng xông" luôn: ????

Trời ạ, bố chỉ nói được có thế thôi á? Bố có gì mà tiếc chứ? Đáng tiếc là bố sắp mất đi tình yêu của đời mình đó biết không!

Nụ cười ngượng ngùng của Trì Vũ An cũng sắp tắt ngấm, cô ấy gượng gạo nói: "Ừ, tiếc thật."

Cừu Vân đứng ngoài nhìn thôi cũng thấy được sự thất vọng của cô gái, đúng là không còn gì để nói nữa!

Nhưng đúng lúc này Cừu Thần như thể đột nhiên "bắt sóng" được, hắn chủ động hỏi Trì Vũ An: "Thế giờ cậu định về bằng gì?"

"Tớ... tớ cũng không biết nữa. Biết làm sao giờ... Nếu có ai đó chịu chở tớ về thì tốt..." Trì Vũ An quay mặt đi nói nhỏ.

Lời ám chỉ đã quá rõ ràng, chỉ thiếu mỗi câu "Nếu cậu chịu đưa tớ về thì tốt!" thôi.

Đến nước này rồi, Cừu Thần không thể không hiểu được nữa chứ?

Cừu Vân tiếp tục theo dõi diễn biến trong video.

Cừu Thần có vẻ đã nghĩ ra gì đó, hắn nói với Trì Vũ An: "Vậy cậu đợi  một lát, tôi quét xong rồi đi đổ rác là xong ngay."

Ánh mắt ủ rũ của Trì Vũ An lập tức sáng lên, cô ấy gật đầu lia lịa, mắt sáng rỡ nhìn Cừu Thần, thấy hắn đi đổ rác cô ấy cũng lẽo đẽo theo sau.

Hắn trịnh trọng nói: "Cậu yên tâm, tôi không trốn đâu."

Trì Vũ An cười đến sắp không nhịn được: "Ừ ừ!"

Mọi thứ có vẻ đang diễn ra đúng như những gì cô ấy mong đợi.

Họ đến chỗ để xe của trường, hắn dắt xe của mình ra đẩy xe cùng cô ấy đi ra cổng trường, rồi đi thẳng đến trạm xe buýt.

Trì Vũ An có chút khó hiểu.

Chỉ thấy Cừu Thần đẩy xe đạp đến chỗ cô ấy, Trì Vũ An theo phản xạ đỡ lấy, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Tôi cho cậu mượn xe đấy, cậu ngồi thử xem có vừa không, tôi chỉnh lại cho." Cừu Thần nói một cách rất tự nhiên.

Trì Vũ An có chút choáng váng, không ngờ hắn lại nói thế: "Tớ... tớ đi á?" Một lát sau, cô ấy như đã trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng: "Cũng... cũng được thôi, không ngờ Cừu Thần lại thích thế này. Chắc là do gần đây mệt quá thôi!"

Cừu Vân nghe mà chẳng hiểu gì.

Picchu giải thích cho cô: "Cô ấy tưởng Cừu Thần muốn cô ấy chở hắn bằng xe đạp. Cô ấy đấu tranh một chút, quyết định chấp nhận điều đó, còn chu đáo tìm lý do giúp hắn nữa."

Ủa, cái gì đấy??

Thế mà cô ấy cũng nghĩ ra được hả? Tình huống gì đây trời?

Nhưng tình huống "ảo ma" hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Sau khi Trì Vũ An thử xe và Cừu Thần chỉnh xe xong, hắn vẫy tay đón xe buýt ở đằng xa.

Xe buýt dừng lại, Cừu Thần xách cặp lên xe rồi đi thẳng, không hề chào hỏi hay nói một lời nào với Trì Vũ An đang đứng hình bên ngoài.

Chiếc xe buýt chạy mất, để lại Trì Vũ An ngơ ngác giữa khói xe.

Khoảnh khắc đó Cừu Vân như nghe thấy tiếng trái tim tan vỡ của một thiếu nữ. Dưới ánh hoàng hôn, cô gái ôm chiếc xe đạp, bóng lưng cô đơn.

Video kết thúc ở đó, màn hình tối đen.

Cừu Vân cảm thấy nghẹn ứ trong lòng, khó chịu không nói nên lời. Cô thật sự không muốn tin rằng cái anh chàng khô khan, không biết nắm bắt cơ hội trong video kia là bố của cô ở một thế giới song song khác.

Bố của cô là một người cực kỳ lãng mạn và tình cảm, ông ấy chưa bao giờ không trân trọng mẹ chỉ vì mẹ chủ động tỏ tình. Ngược lại ông ấy còn rất thương mẹ, tiếc vì mình tỏ tình chậm một bước, để mẹ phải là người chủ động trước.

Tiền kiếm được ông ấy đều đưa cho mẹ giữ, mỗi sáng trước khi đi làm ông ấy đều đặt một bông hồng vào lọ hoa tặng mẹ, lúc nào mở miệng ra cũng là "Vợ yêu của anh thế này thế kia...", chẳng bao giờ cần mẹ gợi ý mà sẽ tự động mua váy áo đẹp và đồ trang điểm cho mẹ.

Picchu ở bên cạnh an ủi: "Trước khi cho cô xem video, tôi đã bảo cô chuẩn bị tinh thần rồi mà, có vẻ cô vẫn sốc lắm. Sau này mỗi khi từ thế giới nhiệm vụ trở về, chúng ta sẽ dừng ở trạm trung chuyển thời gian một lần để xem video, tìm hiểu tình hình của thế giới tiếp theo."

"Tóm lại đây là tình hình cơ bản của Cừu Thần và Trì Vũ An ở thế giới song song mà chúng ta sắp đến. Tuy nhìn trong video thì Cừu Thần có vẻ lạnh nhạt và không hiểu ý Trì Vũ An, nhưng thật ra hắn cũng thích cô ấy, chỉ là chưa nhận ra thôi. Đến khi nhận ra thì đã lỡ mất cơ hội rồi."

Cừu Vân bực bội nói: "Đáng đời!"

Picchu không biết nói gì hơn, đành chuyển chủ đề: "Sau khi vào thế giới nhiệm vụ, chúng ta cần tìm cho cô một vật chứa để linh hồn cô trú vào."

"Vật chứa?" Cừu Vân có dự cảm chẳng lành: "Không cho tôi một cái thân xác sao? Cái thân xác mà tôi có thể tự thiết kế ngoại hình ấy, mấy kiểu xuyên không hay có mà."

"Về lý thuyết thì có thể như vậy, nhưng lần này vật chứa của cô là một con thú nhồi bông của Cừu Thần, vì tôi không còn đủ năng lượng để cho cô vật chứa tốt hơn. Dù sao con thú này cũng có ý nghĩa đặc biệt với Cừu Thần, là Trì Vũ An tặng hắn. Nếu cậu sẵn sàng rồi thì chúng ta lên đường thôi."

Cừu Vân hiểu nôm na là do cô đòi hỏi quá đáng lúc đầu nên giờ chịu hậu quả.

Nhưng biến thành thú nhồi bông thì làm nhiệm vụ kiểu gì?

Hơn nữa nghe Picchu nói thì lần này là thú nhồi bông, lần sau biết đâu lại là cái thứ gì đó, tự dưng thấy tương lai mù mịt quá.

Nhưng...

Đây là điều cô đã hứa, chỉ có thể cắn răng mà làm thôi, nghĩ theo hướng khác có lẽ cũng không tệ lắm, coi như là một chuyến phiêu lưu kỳ lạ vậy.

"Ừm, vậy đi thôi."

"Đếm ngược mười giây nhé, 10, 9..." Giọng Picchu như xa xăm dần, nhưng đến khi đếm đến "1" thì lại đột ngột trở nên rõ ràng.

Nhưng lần này người nói không phải Picchu, mà là giọng của bố cô thời trẻ.

Cô quyết định gọi thẳng tên bố trong thế giới song song này: "Cừu Thần."

"Dạo này cô ấy cứ tránh mặt mình, có phải mình đã làm gì sai khiến cô ấy ghét mình không? Có phải giận đến mức không muốn trả xe cho mình luôn không?" Chàng trai trẻ ngồi trước bàn, một tay đè lên quyển vở viết dở, tay kia cầm bút nghịch, lẩm bẩm nói với con thú nhồi bông.

Cừu Vân thấy tầm nhìn của mình cũng là lạ, lúc này giọng của Picchu vang lên bên cạnh.

Picchu vẫn mang hình dáng cũ, một con rồng nhỏ trong suốt: "Cô yên tâm, người khác không thấy tôi đâu, cũng không nghe thấy chúng ta nói chuyện."

Cừu Vân thầm nghĩ, mình thành thú nhồi bông rồi mà vẫn nói chuyện được à?

"Đây là cuối tuần đầu tiên sau lần gặp cuối ở trường của họ. Trong tuần này, vì chuyện hôm đó mà Trì Vũ An nghĩ rằng Cừu Thần không thích mình, cô ấy rất buồn, không còn lén nhìn hắn hay cố tình tạo cơ hội gặp mặt như trước nữa, đến xe đạp cũng quên trả, cứ phân vân mãi không biết có nên từ bỏ không."

Cừu Vân thử lên tiếng: "Ê ê... ai, nói được thật này. Bố tôi thật sự không nghe thấy gì à?”

"Cô yên tâm, chỉ khi nào muốn cho hắn nghe thì hắn mới nghe được thôi." Để chắc ăn là Cừu Thần không nhìn thấy họ, Picchu còn bay hẳn ra trước mặt hắn, vẫy vẫy cái móng tí tẹo trước mặt hắn.

Và đúng như dự đoán, hắn chẳng có phản ứng gì.

Cừu Vân thở phào: "Cậu có thể cho tôi xem tôi trông thế nào không?"

Picchu: "Chuyện nhỏ! Tôi biến thành cái gương cho cô xem."

Nói xong Picchu biến thành cái gương, chiếu hình ảnh của Cừu Vân lúc này.

Một con robot đỏ chót hiện ra trong gương, mặt vuông chằn chặn, thân cũng vuông vức, cái gì cũng vuông tuốt. 

Cừu Vân cảm thấy lòng mình cũng méo xẹo theo, biến thành đồ chơi đã đành, sao còn là cái kiểu robot cục mịch này nữa!?

Tự ngắm nghía bộ dạng này của mình, rồi tưởng tượng cảnh mình mở miệng nói năng với tư cách một món đồ chơi, Cừu Vân thấy hình ảnh con gấu Teddy lởn vởn trong đầu.

Ối giời...

Cừu Thần bắt đầu lẩm bẩm với con robot, bỏ cả bút xuống, đưa tay ra gãi gãi cái cánh tay vuông vức của nó: "Không trả xe đạp cũng không có gì to tát, nhưng muốn mua cái mới thì còn phải nhịn ăn nhịn tiêu dài dài. Hay là vì xe cậu ấy bị hỏng còn xe mình thì ngon hơn, cậu ấy không muốn trả? Không ngờ cậu ấy lại là người như vậy."

"Đến nước này rồi mà còn tơ tưởng đến cái xe đạp chết tiệt đó! Mẹ mới là người không ngờ bố lại là đồ keo kiệt đó biết không!"

Cừu Vân tức điên lên, giơ hai cái ngón tay vuông chằn chặn véo cho hắn một cái.

Vừa véo xong, Cừu Vân ngớ người.

Cừu Thần nhìn chằm chằm vào tay mình, cũng đơ mặt ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play