“Trần nương tử à, chuyện này chẳng phải là nước lũ dâng tràn miếu Long Vương, người một nhà lại không nhận ra nhau hay sao.”
Sáng sớm tinh mơ, hồ yêu vừa được thả ra liền một mạch chạy tới bên cạnh Trần Thúy Bình, mẫu thân của Giả Dung.
Vừa chạm mắt, nước mắt đã lã chã tuôn rơi, từng giọt nối tiếp từng giọt, khóc mãi mới chịu ngừng. Rồi chẳng biết từ đâu rút ra một chiếc khăn gấm của giao nhân, lau khô nước mắt, nắm lấy tay Trần Thúy Bình bắt đầu kể chuyện năm xưa.
Lời lẽ tha thiết thân mật, khiến Diệp Nam Huy và Diệp Tuần đứng bên bị chìm trong không khí đầy hoài niệm, cứ như người ngoài cuộc.
“Chậc, khi ngươi còn ở đây, đứa nhỏ này còn quá bé, chẳng nhớ nổi đâu, nên giờ thấy ngươi mới không nhận ra thôi.”
Trần Thúy Bình nắm lấy tay hồ yêu, giọng cũng vô cùng thân thiết, rồi quay đầu gọi:
“Dung Dung, mau qua đây. Đây là hậu nhân của hồ tiên mà tổ tiên chúng ta từng kết giao. Mười tám năm trước, khi con chào đời yếu ớt… là nhờ nàng ấy cứu mạng đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play