Giang Ly Thanh trở về phòng mình, ngồi trên giường, bực bội gãi đầu, mái tóc mềm mượt bị nàng gãi đến rối tung cả lên, nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ thông suốt.
Dù sao thì cũng đâu phải mình nàng gây họa, còn có Vệ sư huynh ở đây nữa mà, trời có sập thì cũng là huynh ấy gánh trước chứ? Vừa nghĩ vậy, trong lòng liền nhẹ nhõm, ngã xuống giường là ngủ luôn.
Vệ Khinh Lam vẫn ngồi trước bàn, cau mày. Nghe tiếng hô hấp đều đều vang lên từ phòng bên cạnh, không nhịn được bật cười, "Nói muội là người vô lo, quả thật vô lo thật."
Một lúc, cũng chẳng biết là trách Giang Ly Thanh hay trách chính mình nữa, chỉ cảm thấy hơi bất lực. Sớm biết vậy, đã không chiều theo để nàng đi ăn mấy món ăn phàm tục kia rồi.
Lúc này, Sơn Cao rón rén đẩy cửa phòng Vệ Khinh Lam, lén đánh một cái ợ, thấy Vệ Khinh Lam ngẩng đầu nhìn nó một cái nhưng không ngăn cản, liền ôm cái bụng tròn vo vì ăn quá no, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi lững thững đi đến bên chân Vệ Khinh Lam, thì thầm nói chuyện:
“Không ngờ đồ ăn nhân gian lại ngon như vậy, cho dù chỉ sống trăm năm ngắn ngủi, cũng rất đáng giá.”
Vệ Khinh Lam liếc nhìn cái bụng tròn của nó, nhàn nhạt nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT