Giang Ly Thanh sống mười tám năm, vậy mà một lần thí luyện bí cảnh cũng chưa từng tham dự, bởi sư phụ nàng luôn lo sợ nàng sẽ bị yêu quái ăn mất.

Nói cho cùng, cũng là vì sư phụ cảm thấy nàng quá vô dụng.

Nghĩ đến đó, nàng âm thầm thở dài một tiếng.

Trong tay nàng bây giờ chẳng có gì, đến cả thanh kiếm cũng đã bị hủy, mấy món tư dùng của đệ tử mới trên người nàng, không biết có đủ mua lại một thanh kiếm khác hay không.

“Giang sư muội, muội yên tâm, đến lúc đó ta sẽ chăm lo cho muội.” An Như Hứa nghe tiếng thở dài sau lưng, vừa điều khiển kiếm vừa vội lên tiếng an ủi.

“Đa tạ An sư huynh.” Giang Ly Thanh nhẹ nhàng đáp.

Đến trước Kiếm Đường, hai người thu kiếm hạ xuống.

Lúc ấy, có hai nữ tử đang bước ra khỏi Kiếm Đường. Trong đó, một người mặc y phục hoa lệ, vừa nhìn thấy An Như Hứa liền mừng rỡ hiện lên rõ mặt: “An sư huynh!”

An Như Hứa thu kiếm, chắp tay thi lễ: “Triệu sư muội, Chúc sư muội.”

Nữ tử mặc y phục hoa lệ họ Triệu, dù cùng là y phục đệ tử Côn Lôn, nhưng rõ ràng nàng ta mặc đẹp hơn hẳn, trên người đeo nhiều vật trang sức hơn. Khi ánh mắt nàng ta nhìn thấy Giang Ly Thanh đứng bên cạnh, nụ cười trên mặt lập tức nhạt đi một nửa, ánh mắt dò xét đảo qua lại giữa hai người.

“Triệu sư muội, Chúc sư muội, vị này là Giang sư muội.” An Như Hứa lần này đã rút kinh nghiệm, không nhắc tới hai chữ "Thanh Hư", chỉ đơn giản giới thiệu, rồi quay sang Giang Ly Thanh nói thêm: “Hai vị sư muội này đến từ Linh Thú Phong.”

Sau đó, hắn nhỏ giọng giải thích: “Chính là Linh Thú Phong nơi ta lén nướng con Duyệt Hồ đó, con đó là do hai nàng nuôi, ta khiến các nàng bị phạt quét dọn môn hộ một tháng.”

Giang Ly Thanh bừng tỉnh, nhìn kỹ nữ tử họ Triệu một chút, trong lòng nghĩ: cô nương này chắc chắn có tình ý với An Như Hứa, bằng không hắn dám nướng con linh thú nàng ta nuôi, đáng lẽ ra phải trở mặt, gặp nhau phải lạnh mặt mới phải, sao lại còn niềm nở như vậy?

Nàng vội vàng thi lễ: “Chào hai vị sư tỷ.”

“Đệ tử mới nhập môn à? Bái nhập vào phong nào?” Triệu Khả Hân nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng trẻo, mộc mạc của Giang Ly Thanh mà hỏi.

Giang Ly Thanh ngoan ngoãn đáp: “Là Giới Luật Đường.”

“Ồ, đệ tử mới đều phải qua Giới Luật Đường rèn luyện.” Triệu Khả Hân lại hỏi tiếp: “Vì sao không tự mình cưỡi kiếm? Sao lại để An sư huynh đưa đón?”

“Kiếm của muội đã bị Hạ tiên sinh hủy rồi, nên mới đến Kiếm Đường tìm mua lại một thanh khác.” An Như Hứa ở bên không chút giấu diếm nói chen vào, “Hôm nay chúng ta đến trễ, Hạ tiên sinh rất nghiêm khắc, bắt mỗi người tiếp mười chiêu, ta thì bị thương nặng, kiếm của Giang sư muội thì bị phá nát...”

“Hả? An sư huynh huynh bị thương nặng sao?” Triệu Khả Hân lập tức lại quay sang An Như Hứa, lo lắng nhìn hắn, “An sư huynh bị thương ở đâu vậy?”

“Đã được chữa rồi.” An Như Hứa xua tay, “Không làm phiền hai vị sư muội nữa, ta dẫn Giang sư muội vào mua kiếm.”

“Chúng ta cùng đi.” Triệu Khả Tâm lập tức kéo tay Chúc Văn Âm, vui vẻ theo hai người quay lại bước vào trong Kiếm Đường. Thế là, bốn người cùng nhau bước vào Kiếm Đường.

Bên trong Kiếm Đường, vô số thanh kiếm được treo dày đặc trên tường. Kiếm đều được bao bởi vỏ, nên không thấy kiếm quang chói mắt.

An Như Hứa hỏi: “Giang sư muội, muội muốn một thanh kiếm như thế nào?” Hắn lại nói tiếp: “Mua một thanh tốt một chút đi? Thanh kiếm muội dùng hôm nay thật sự quá yếu.”

Giang Ly Thanh ngượng ngùng lấy từ túi trữ vật cấp thấp ra toàn bộ phần đệ tử mới được phát, đặt lên quầy: “Muội chỉ có từng này thôi, đổi được thanh nào thì muội lấy thanh đó.”

An Như Hứa nhìn một cái thì sững người, sau đó không nhịn được bật cười: “Ủa? Giang sư muội, sao muội nghèo thế?”

Hắn nhớ rõ Thanh Hư không hề nghèo, đặc biệt là truyền nhân duy nhất của chưởng môn, sao có thể túng thiếu đến mức này? Nàng còn có bản lĩnh phá nát một nửa dược điền, linh thảo trong đó, cây nào mang đi bán cũng mua được kiếm tốt.

Giang Ly Thanh thở dài: “Nghèo thật mà.”

“Trời ơi.” An Như Hứa nhăn mặt, “Vậy muội chỉ có thể mua được thanh kiếm bình thường nhất thôi.”

Giang Ly Thanh gật đầu: “Ừm.”

Triệu Khả Hân ghé sát lại: “Giang sư muội, muội không phải người từ thế gia dưới núi chứ? Vậy thì tới Côn Lôn tu hành, e là sẽ rất khổ đó, kiếm tu tốn nhất chính là kiếm.”

Giang Ly Thanh lắc đầu: “Không phải.”

Triệu Khả Hân hào phóng đổ ra một đống linh thạch từ giới chỉ trữ vật, toàn là thượng phẩm linh thạch, rồi đẩy về phía Giang Ly Thanh: “Giang sư muội, ta vừa gặp đã thấy thích muội, kết giao bằng hữu nhé. Ta tặng muội một thanh kiếm, cứ chọn tùy ý.”

Giang Ly Thanh lập tức kinh ngạc.

An Như Hứa xuýt xoa: “Ôi chà, Triệu sư muội lần đầu gặp ai cũng hào phóng thế này à? Nhớ năm xưa ta cũng được Triệu sư muội tặng cho một thanh kiếm đó.”

Giang Ly Thanh lập tức quay sang hỏi: “An sư huynh, vậy huynh dùng gì để đổi?”

Vệ Khinh Lam muốn tặng hắn một viên Thiên Hương Đan, hắn còn nhất định phải đưa đan dược thông thần quý giá hơn để đáp lễ, chắc chắn không phải người sẽ chiếm tiện nghi của nữ tử.

An Như Hứa đáp: “Lúc đó ta cũng nghèo, là mượn trước, sau này cố gắng làm nhiệm vụ, có linh thạch rồi liền trả lại cho Triệu sư muội, còn trả gấp đôi.”

Giang Ly Thanh do dự một lúc, sau đó đẩy đống thượng phẩm linh thạch của Triệu Khả Hân lại: “Đa tạ Triệu sư tỷ, nhưng muội hao kiếm lắm, sợ không trả nổi cho tỷ, thôi để muội mua thanh thường là được rồi!”

“Muội không giống An sư huynh, không cần trả.” Triệu Khả Hân ghé sát vào, nói nhỏ chỉ để mình nàng nghe thấy: “Chỉ cần muội không tranh An sư huynh với ta, kiếm của muội sau này ta bao luôn.”

Giang Ly Thanh: “…”

Cái… dụ dỗ này cũng lớn quá rồi đó?

Nàng suýt chút nữa đã gật đầu đồng ý, nhưng làm người không thể như vậy. An sư huynh là người tốt, tuy nàng không định giành, nhưng cũng không thể “bán” huynh ấy như thế.

Nàng vẫn lắc đầu: “Không được đâu, Triệu sư tỷ, muội không thể đồng ý.”

Sắc mặt Triệu Khả Hân lập tức thay đổi: “Giang sư muội, muội xác định là muốn đắc tội với ta sao?”

Giang Ly Thanh vốn không muốn gây chuyện ở Côn Lôn, nhưng cứ như thế này lại dễ dàng đắc tội một người rồi. Thật ra từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng “đắc tội” ai theo kiểu này. Ở Thanh Hư, những người bị nàng đắc tội đa phần là do:

Thử phù chú vẽ sai, làm cháy lông mày người ta.
Luyện khí không khống chế lực, làm thủng sàn nhà của người ta.
Luyện đan, đan dược trông đẹp mê người, nhưng ăn vào khiến linh lực tê liệt, nằm liệt giường nửa tháng, khiến người ta tưởng mình bị phế rồi.
Nghiên cứu pháp trận, không cẩn thận nhốt cả mình lẫn người trong trận suốt một tháng, đến khi sư phụ phá trận cứu ra, cả hai đều gần mất nửa cái mạng….

Những chuyện như thế, kể không xuể, nhưng chưa bao giờ nàng chỉ mới gặp mặt người ta một lần, chưa làm gì cả mà đã bị ghét như thế này.

Tâm trạng nàng lúc này rất phức tạp, cố gắng khuyên nhủ: “Triệu sư tỷ, đừng dồn sức vào năm nhân.”

Nàng tự cho rằng câu này mình nói không sai, nhưng dường như lại chọc giận Triệu Khả Hân, sắc mặt nàng ta lập tức sầm xuống, thu linh thạch trên quầy lại, hạ giọng lạnh lùng:
“Giang sư muội, tuổi còn nhỏ, bản lĩnh chưa cao, đừng ôm tham vọng quá lớn. Kẻo lúc ra ngoài rèn luyện, bị yêu thú ăn thịt thì đáng tiếc lắm.”

Nói xong, như đổi mặt, nàng quay đầu cười nói với An Như Hứa:
“Giang sư muội đúng là quá kiêu ngạo, không chịu nhận thì thôi vậy, uổng công ta một lòng tốt. An sư huynh, huynh giúp muội ấy chọn từ từ nhé! Chúng ta đi thôi.”

An Như Hứa cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, bèn gật đầu:
“Ờ… được, được.”

Triệu Khả Hân kéo Chúc Văn Âm rời đi.

An Như Hứa quay đầu, tò mò hỏi Giang Ly Thanh: “Cô ấy nói gì nhỏ nhỏ với muội vậy? Sao tự dưng bỏ đi rồi?”

Giang Ly Thanh vốn không phải người giỏi che giấu, nhất là đối phương còn đe dọa nàng, thế là nàng kể lại y nguyên, không thiếu một chữ.

An Như Hứa nghe xong: “…”

Một lần nữa, hắn được chứng kiến sự thành thật của Giang Ly Thanh, nhưng cũng bị sự thành thật đó làm cho vô cùng lúng túng. Một lúc lâu sau, hắn mới ho khan che miệng, ngập ngừng xin lỗi:
“Cái đó… Giang sư muội, xin lỗi muội.”

Hắn thật không ngờ mình lại đáng giá đến mức người ta hứa bao toàn bộ kiếm sau này. Trời đất ơi, lần sau hắn nhất định phải tránh xa Triệu sư muội, đáng sợ thật.

Giang Ly Thanh nở nụ cười rạng rỡ, chọn lấy một thanh kiếm bình thường nhất rồi cầm đi:
“Được nữ tử yêu thích không phải lỗi của An sư huynh, huynh không cần xin lỗi. Đi thôi, chúng ta về nào!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play