Giang Ly Thanh bỗng nhiên nhớ tới An Như Hứa.
An Như Hứa cũng lớn lên từ nhỏ ở Côn Luân, tính cách của hắn cũng khác biệt so với phần lớn người khác. Có lẽ là nàng đã hiểu lầm Côn Luân quá sâu—quy củ nghiêm khắc thì đúng là nghiêm khắc, nhưng con người sẽ thành ra thế nào, ngoài quy củ ra, vẫn còn những yếu tố khác tác động. Vẫn có người có thể vượt ra khỏi quy củ, mà dưỡng thành tính cách chẳng theo khuôn phép nào.
Ví như Vệ Khinh Lam, có lẽ vì hắn là thiên tài thiếu niên, nên Côn Luân cũng không quá nghiêm khắc với hắn.
Còn An Như Hứa thì có một vị sư phụ tốt. Dù hắn chỉ có bản lĩnh nửa vời, nhưng cũng có sư phụ đứng ra che chở, không khác nàng mấy. Gây họa có người thu dọn, thành ra gan cũng lớn dần, tính cách cũng bị dưỡng thành khác với người thường.
Không biết bây giờ hắn thế nào rồi. Hai người từng hứa sẽ đồng hành cùng nhau, vậy mà nàng lại rơi vào Khổ Sơn, còn trở thành một kẻ phế vật không thể nhấc tay nhấc chân, hoàn toàn là phế vật thật sự. Dù so thế nào, hắn chắc cũng không đến mức thảm như nàng chứ?
Vệ Khinh Lam thấy Giang Ly Thanh đứng ở cửa nhìn hắn nửa ngày không động đậy, sắc mặt biến đổi liên tục, không rõ đang nghĩ gì, liền nhướng mày hỏi:
“Đứng không chán à? Cũng muốn xuống núi đi dạo một chút?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play