Sau khi thương thế của Sơn Cao được Vệ Khinh Lam chữa khỏi, nó vui mừng không ít.
Phát hiện Vệ Khinh Lam không có ý giết mình, nó vểnh đuôi đi vòng quanh hắn, lời lẽ cũng nhiều hơn hẳn:
“Ngươi có phải thích con nha đầu kia không? Ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng thích nàng. Nàng quá ngu ngốc, lại quá đần độn. Hai người tuổi tác tương đương, nhưng thiên tư lại chênh lệch một trời một vực. Nếu kết thành đạo lữ, nàng sẽ chỉ là gánh nặng của ngươi.”
Vệ Khinh Lam nghiêng đầu nhìn nó, không nói gì.
Sơn Cao thở dài:
“Chủ nhân ta trước kia cũng có một đạo lữ. Đạo lữ ấy, ham ăn biếng làm, chịu khổ không nổi, thiên phú không cao mà lại không chịu siêng năng, đến độ lôi kiếp Trúc Cơ nhỏ nhoi cũng không qua nổi, lần nào cũng phải chủ nhân ta thay nàng đỡ kiếp. Nàng đã làm lỡ dở đạo nghiệp của chủ nhân suốt cả ngàn năm, đến cuối cùng vẫn không qua nổi một lần thiên kiếp, hồn phi phách tán. Suýt nữa thì kéo theo chủ nhân ta cùng xuống địa phủ. May mà sư phụ của chủ nhân ta bất đắc dĩ phải lên núi Ngưu Thủ, hái một loại linh thảo gọi là Quỷ Thảo, ăn vào có thể quên sầu, mới khiến người quên hết tiền trần, nhất tâm tu luyện, rốt cuộc buông được gánh nặng, chứng đạo thành công.”
Nó nói xong, thấy ánh mắt của Vệ Khinh Lam nhàn nhạt, tưởng hắn không tin, có phần sốt ruột:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play