Giang Ly Thanh vừa rời khỏi y đường, một cơn gió lạnh thổi qua khiến đầu óc nàng trở nên tỉnh táo hơn. Đến lúc này, nàng mới nhận ra mình lại nổi giận với Vệ Khinh Lam.
Nhưng con người hắn thật sự quá đáng giận, nàng không hối hận chút nào. Ân tình qua lại mãi như vậy, bao giờ mới dứt? Cứ dây dưa mãi, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn. Nàng tuyệt đối không muốn một ngày nào đó gây họa cho hắn, bị đày vào Vô Vọng Nhai ngàn năm, đến lúc đó cho dù sư phụ nàng có dày mặt đi cầu xin Tần Tông chủ của Côn Lôn, e là cũng chẳng ích gì.
Lúc đến đây, sư phụ nàng đã nghiêm khắc cảnh báo: phải giữ quy củ, nếu ở Côn Lôn gây ra đại họa, thì đến ông ấy cũng không cứu nổi.
Giang Ly Thanh hít sâu một hơi, chịu đựng gió lạnh, rùng mình vì rét, cưỡi kiếm bay về nơi ở của mình.
Nàng phi kiếm quá nhanh, Tư Thiều chỉ chậm hơn một bước, phải đuổi thẳng tới chỗ ở của nàng mới bắt kịp. Thấy nàng sắp đóng cửa, Tư Thiều vội vàng gọi lớn:
“Giang sư muội, chờ một chút!”
Giang Ly Thanh quay đầu lại, thấy là Tư Thiều, nàng cố gắng giữ bình tĩnh:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT