Khi Vân Đoan đến nơi, Giang Ly Thanh vừa ăn xong đồ ăn vặt, uống xong nước suối, đang chuẩn bị ngủ. Thấy có người từ trên núi xuống, nàng nheo mắt nhìn thoáng qua, không lập tức lên tiếng.
Vân Đoan đứng trước mặt nàng, chắp tay rất lễ độ:
– Cô nương là sư muội Giang Ly Thanh của Thanh Hư sao? Tại hạ là Vân Đoan của Cửu Hoa Phong – Côn Lôn, phụng mệnh tông chủ đến đón muội.
Giang Ly Thanh chớp mắt, lập tức đứng bật dậy, ngoan ngoãn hành lễ:
– Chào Vân sư huynh, đa tạ huynh.
Vân Đoan thầm kinh ngạc vì sự ngoan ngoãn của nàng, liền thắc mắc hỏi:
– Giang sư muội sao không phi kiếm lên núi?
Không thể trách chàng thắc mắc, vì tình huống này thực sự hơi kỳ lạ. Nàng ở dưới chân núi ba ngày liền, trông không giống người kiêu căng chờ được rước, nhưng lại cứ không chịu lên núi nếu chưa có ai đón.
– Muội đến vội quá, không mang theo kiếm. – Giang Ly Thanh gãi đầu, dù mặt dày đến mấy cũng có chút ngượng – Không có kiếm để lên núi…
Vân Đoan kinh ngạc. Giang Ly Thanh ngượng ngùng giải thích thêm:
– Lúc ngâm linh tuyền muội cởi kiếm ra, rồi vội quá nên quên mang theo.
Vân Đoan im lặng. Về vị đệ tử thân truyền duy nhất của tông chủ Thanh Hư – nàng ta – chàng cũng từng nghe qua. Nghe nói cái gì nàng cũng biết: kiếm thuật, phù lục, bát quái, pháp trận, luyện khí, luyện đan… nhưng chẳng thứ nào tinh thông cả. Bằng chứng là trên bảng Phong Vân có ba ngàn người, nàng không lọt nổi đuôi. Tuy hiện tại đã Trúc Cơ, tuổi lại còn nhỏ, tính ra vẫn mạnh hơn nhiều người, nhưng nghe đồn tu vi của nàng là do Ngọc tông chủ dốc hết đan dược pháp bảo mà dồn lên, hàm lượng nước rất lớn. Mà tu sĩ mà còn bỏ quên cả kiếm thì… đúng là không ngờ đến mức này.
Chàng mỉm cười ôn hòa, không truy cứu nữa:
– Vậy để ta phi kiếm đưa sư muội một đoạn.
– Cảm tạ Vân sư huynh.
Vân Đoan gọi kiếm ra, bản thân nhảy lên trước, sau đó ra hiệu Giang Ly Thanh đứng phía sau mình.
Giang Ly Thanh nhìn độ cao của kiếm, sờ mũi ngượng ngùng:
– Vân sư huynh, kiếm của huynh cao quá, có thể hạ thấp chút không?
Vân Đoan sững người.
Giang Ly Thanh ngoan ngoãn nói:
– Muội leo không nổi.
Vân Đoan vội vàng hạ kiếm thấp một nửa:
– Thế này được chứ?
Giang Ly Thanh nhảy lên kiếm:
– Thế này là được rồi.
Vân Đoan không nói gì thêm, điều khiển phi kiếm đưa nàng lên Côn Lôn. Chàng cẩn thận không bay quá nhanh, sợ nàng không quen, dù sao đến cả chuyện kiếm cao cũng khiến nàng không lên nổi.
Đến trước sơn môn Côn Lôn, Vân Đoan thu kiếm lại, Giang Ly Thanh cũng từ trên nhảy xuống, lại cảm tạ một tiếng:
– Đa tạ Vân sư huynh.
Vân Đoan lắc đầu:
– Không cần khách sáo.
Chàng thu kiếm, đi trước dẫn đường:
– Tông chủ bảo ta đưa muội đến Giới Luật Đường. Từ hôm nay trở đi, muội sẽ ở đó học giới luật Côn Lôn với Chủ đường chủ.
Giang Ly Thanh chớp mắt:
– Vâng.
Vân Đoan dẫn nàng đến chỗ đăng ký ở sơn môn, nhận lệnh bài nhập môn. Sư huynh phụ trách ghi danh nhìn thấy tên “Giang Ly Thanh” thì liếc nàng thêm vài lần, mặt đầy vẻ khâm phục:
– Thì ra đây chính là Giảng sư muội của Thanh Hư? Danh tiếng đã vang dội từ lâu.
Giang Ly Thanh đỏ mặt:
– Sư huynh khách sáo rồi…
Danh tiếng của nàng… cũng chẳng phải danh tiếng gì tốt đẹp. Sư huynh ghi danh bật cười ha hả:
– Giang sư muội không cần khiêm tốn, tên tuổi muội, ba đại tông môn đều nghe quen tai. Tại hạ là Lục Thiếu Lăng của Ngọc Châu Phong, hôm nay thay đồng môn trực sơn môn, nghe nói sư muội biết luyện đan, hôm nào mong được chỉ giáo.
Giang Ly Thanh ngượng ngùng:
– Không dám nói chỉ giáo, chỉ là biết đôi chút thôi ạ.
Lục Thiếu Lăng lại cười:
– Sư muội thật sự không cần khiêm nhường, nhìn khắp tam tông, chỉ có muội là toàn tài.
Giang Ly Thanh đỏ mặt đến tận mang tai.
Cái gọi là “toàn tài” này… có khi chẳng bằng không có.
Lục Thiếu Lăng cười đưa lệnh bài cho Giang Ly Thanh, rồi quay sang Vân Đoan trò chuyện:
– Vân sư huynh, vừa một khắc trước, Vệ sư đệ đã về núi, huynh có gặp người chưa?
Vân Đoan gật đầu:
– Có gặp rồi, ta cũng truyền lời của tông chủ, Vệ sư đệ đang lên gặp người.
– Bảo sao đệ ấy vội vàng thế. – Lục Thiếu Lăng lẩm bẩm – Lần này Vệ sư đệ ra ngoài ba tháng, lâu hơn mọi khi, ta thấy đệ ấy có vẻ lại đột phá rồi, chắc đã đến Kim Đan hậu kỳ? Mới mười tám tuổi mà đã Kim Đan hậu kỳ, thật là nghịch thiên… – hắn thở dài – Vệ sư đệ có thiên phú bậc ấy, chúng ta chẳng ai bì được, vận may cũng không có.
Vân Đoan mỉm cười:
– Vệ sư đệ thông minh xuất chúng, thiên tư dị bẩm, lại may mắn, ba tháng tiến bộ một lần cũng không lạ.
– Không lạ, nhưng lần này có vẻ tăng liền hai tiểu cảnh giới, thế thì ghê gớm thật. – Lục Thiếu Lăng thầm ghen tị – Ta đây nửa năm rồi mà còn đang kẹt ở Trúc Cơ trung kỳ chưa nhúc nhích…
– Người tu đạo, ai cũng có vận số riêng, không thể vội được. – Vân Đoan nhắc nhở – Còn một tháng nữa Bí Cảnh Kỳ Sơn sẽ mở, Lục sư đệ có thể thử vận may.
– Kỳ Sơn Bí Cảnh chẳng phải trăm năm mới mở một lần sao? Sao mới tám mươi năm đã mở rồi? – Lục Thiếu Lăng kinh ngạc hỏi.
Vân Đoan lắc đầu:
– Không rõ, ba tông hợp lực suy tính ra là sẽ mở sau một tháng. Lần này chỉ mở cho tu sĩ Trúc Cơ trở xuống, ba đại tông môn đều sẽ cử người đi, Lục sư đệ đúng lúc có thể tham gia.
Lục Thiếu Lăng nghiêm túc cảm ơn:
– Đa tạ Vân sư huynh đã nhắc nhở.
Vân Đoan đáp một câu “Không có gì”, rồi dẫn Giang Ly Thanh bước vào sơn môn.
Côn Lôn tiên sơn, nhìn từ dưới chân núi thì mây mù lượn lờ, hùng vĩ cao vút, thần bí vô biên, tưởng chừng không thể chạm tới. Bước qua cổng núi, liền thấy cung điện san sát, hoa lệ khí phái. Đi vào sâu hơn nữa, như từng bức họa trải dài: nơi thì tuyết trắng phủ đầy, nơi thì sóng nước mênh mang, nơi uốn lượn như gấm vóc, nơi thì ngút trời sừng sững — quả thật danh bất hư truyền, xứng đáng là đứng đầu tam tông, khí phái vượt xa Thanh Hư.
Đệ tử Côn Lôn đi ngang qua, ai nấy lưng thẳng tắp, khí chất đều phi phàm, không thấy ai ồn ào nghịch ngợm. Giang Ly Thanh thầm cảnh cáo bản thân, phải ngoan, ngoan hơn nữa, nhập gia tùy tục, không được gây chuyện. Sư phụ nàng mấy năm nay đã mất mặt vì nàng quá nhiều rồi, không thể để mất mặt thêm nữa, đặc biệt là mất mặt ở Côn Lôn.
Vân Đoan đi đến đâu đều đơn giản giới thiệu cho Giang Ly Thanh đôi câu. Thấy Giang sư muội này chẳng nói mấy lời, ngoan ngoãn vô cùng, trong lòng không khỏi thắc mắc: cô nương ngoan ngoãn thế này, sao lại truyền ra cái danh “gây chuyện tứ tung”? Chẳng lẽ là lời đồn sai?
Hắn không tiện hỏi, cuối cùng dẫn người tới Giới Luật Đường.
Đường chủ Giới Luật Đường – Chu Chẩm Ngôn – đã sớm nhận được truyền lời của tông chủ, biết hôm nay nơi này sẽ đón đệ tử thân truyền của Thanh Hư Tông chủ đến. Đã là tông chủ đích thân dặn dò, hắn đương nhiên phải chiếu cố cho tốt, vì vậy từ sớm đã đứng đợi ở cửa.
Vân Đoan thấy Chu Chẩm Ngôn, lập tức chắp tay hành lễ
- Chu sư thúc, đây là Giang Ly Thanh sư muội của Thanh Hư, từ hôm nay sẽ học tập ở Giới Luật Đường.
Giang Ly Thanh cũng hành lễ theo
- Chào Chu đường chủ.
Chu Chẩm Ngôn đương nhiên đã từng nghe danh Giang Ly Thanh. Nay được gặp người thật, không ngờ lại là một tiểu cô nương trắng trẻo ngoan ngoãn thế này, hắn mỉm cười gật đầu, vô cùng hòa nhã
- Giang sư điệt phải không? Được rồi, từ hôm nay cứ ở lại Giới Luật Đường.
Hắn phất tay với Vân Đoan
- Vân sư điệt, con cứ đi làm việc của mình đi.
Vân Đoan gật đầu, vừa đi được vài bước lại quay đầu, liếc nhìn Giang Ly Thanh, có phần không yên tâm liền nói với Chu Chẩm Ngôn
- Chu sư thúc, Giang sư muội đến vội, chẳng mang theo gì cả, người xem…
Giang Ly Thanh ngượng ngùng.
Chu Chẩm Ngôn cũng nhận ra, trên người Giang Ly Thanh chỉ có mỗi một túi trữ vật cấp thấp, thực sự chẳng đựng được gì, đến cả kiếm cũng không mang. Dù không rõ nguyên do, nhưng hắn vẫn gật đầu
Được rồi, ta hiểu. Một lát nữa sẽ đưa con bé đi nhận phần trợ cấp theo quy định đệ tử nhập môn mới.
Vân Đoan gật đầu, lúc này mới yên tâm rời đi.
Giang Ly Thanh thầm cảm khái: “Vị Vân sư huynh này, thật sự là một người tốt, tỉ mỉ vô cùng.”