Chớp mắt đã qua mười ngày, đã đến ngày Hạ Quân trở về triều. 

Những ngày qua, Phụng Dao cứ ngâm chuyện của Diệp Thanh, không cho ý kiến gì về chuyện này, coi như không có chuyện gì xảy ra. Vây cánh của thừa tướng cũng đã nhiều lần trong sáng ngoài tối ám chỉ, nhưng y chỉ đáp ứng qua loa. Y muốn xem Tô Tĩnh có thể nhẫn nại được bao lâu.

Lúc này đây, y đang cùng các viên quan trong triều đứng ngoài cửa thành, nơi thân xác y bị treo kiếp trước. Phụng Dao muốn ở đây để đón Hạ Quân, y xem đây là một khởi đầu mới cho cuộc sống, cũng như tình yêu của y với Hạ Quân. Y cũng muốn cho chúng tướng sĩ một sự tiếp đón long trọng nhất.

 Tuy đang mải mê suy nghĩ nhưng trên mặt y lại không để lộ ra gì, đôi mắt chỉ thoáng qua một tia dao dộng rất nhỏ, chỉ trong khoảnh khắc rồi tan biến vào sự trầm tĩnh cố hữu. 

Hôm nay Phụng Dao khoác lên mình bộ long bào huyền kim thêu rồng bay mây cuộn, kim quan cao đội. Thân hình y thon dài, dáng đứng đoan chính mà uy nghiêm, tựa như mai ngạo tuyết, trăng soi mặt nước, khiến người nhìn không dám thở mạnh. Ngũ quan y tinh tế như họa, mày kiếm cong nhẹ, đôi mắt phượng đen láy nhìn như hữu tình mà lại vô tình, tựa như liếc mắt thôi đã làm thiên hạ khuynh đảo. Làn da trắng như tuyết, dưới ánh nắng lại càng thêm mờ ảo, giống như một tiên nhân đi lạc cõi trần. Nhưng đẹp đến thế, lại càng không thể khinh nhờn.  

Đợi đến giờ Tỵ, từ xa y đã thấy một đội quân đang tiến tới. Dù đã chuẩn bị trước nhưng trái tim y vẫn không thể kiểm soát được mà đập mạnh vô cùng, chỉ cần nghĩ tới nhìn thấy Hạ Quân, y không thể kiềm chế được tâm tình của mình. 

Khi bóng dáng hắn xuất hiện nơi cuối đường, bùn đất chưa rửa sạch, áo giáp còn vết máu chưa khô, ánh mắt y chợt khựng lại. 

Là hắn. Người ấy về rồi.

Chỉ thấy Hạ quân cùng các tướng sĩ nhanh chóng xuống ngựa tiến lại gần Phụng Dao, hắn quỳ xuống một gối chắp tay hành lễ: “ Mạt tướng Hạ Quân, tham kiến bệ hạ.” khi hắn vừa dứt lời, hơn ngàn tướng sĩ sau hắn cũng hô vang theo, âm thanh ngàn người lại như khiến cho cả thành rung động, tiếng áo giáp va chạm nhau phát ra tiếng kim thiết trầm vang, đồng thanh như sấm nổ giữa trời.

Tiếng hô vang dội đã dứt, nhưng dư âm của nó vẫn còn vọng mãi trong lồng ngực. Gió nhẹ thổi qua, tà long bào lay động, Phụng Dao không thể kìm được mà đi tới gần Hạ Quân, y đưa tay chạm vào đôi tay đầy chai sạn của hắn, khẽ nâng hắn lên.

“ Chư tướng vất vả. Trẫm – nghênh các khanh hồi triều.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Các tướng sĩ lại đồng thanh hô.

Lúc này, người được mệnh danh là Qủy tướng quân, máu lạnh tàn nhẫn trên chiến trường lại không khỏi cứng đờ cả người vì kinh ngạc. Hắn không ngờ y sẽ chạm vào hắn a, hắn đã luôn ngỡ rằng người nọ vô cùng chán ghét hắn. Dù cho có thắng trận trở về thì y cũng sẽ không liếc nhìn hắn một cái, chỉ làm cho có lệ mà thôi. Hạ Quân lặng lẽ xoa xoa nơi mà y vừa mới chạm qua, trái tim như lạc mất một nhịp, nếu để ý thì thấy đôi tai của hắn đã hơi đỏ.

Phụng Dao nhìn thấy hành động nhỏ của hắn thì không khỏi thấy thú vị. Tướng quân của y sao có thể dễ dàng ngượng ngùng như vậy nha. Chỉ mới đó thôi mà đã đỏ tai như vậy rồi. Phụng Dao lại xấu xa mà nghĩ, y thật muốn làm cho Hạ Quân càng thêm quẫn bách, xem xem hắn có thể lộ ra bộ dáng nào trước y, nhưng cũng không cần vội, ngày tháng còn dài, chỉ là mới bắt đầu thôi.

Tâm tư hai người đã chuyển biến mười tám lần rồi nhưng trên mặt của họ vẫn thủy chung không lộ ra biểu tình khiến cho người khác phải chú ý. Chung quy thì hiện tại vẫn đang còn có vô số ánh mắt đánh giá, phán xét.

“ Trẫm đã chuẩn bị tiệc tối để cho các ái khanh đón gió tẩy trần, mau vào thành thôi.”

“ Tạ bệ hạ ban thưởng.” Chúng tướng sĩ cung kính đáp.

………

Tại đêm phong trần yến, hoàng cung đèn lồng giăng khắp, ánh vàng phủ rộng cả hoàng cung, những bàn ngọc trải dài, rượu ngọc đầy bình, mỹ thực được chuẩn bị tinh xảo. Mỗi tướng sĩ đều được xắp xếp chỗ ngồi theo cấp bậc, sắc phục chỉnh tề, thần sắc vẫn còn chút hào khí nơi sa trường. 

Tiếng đàn ca múa hát không ngừng vang lên, những vũ cơ với vẻ đẹp quyến rũ nhẹ nhàng bước ra, xiêm y mỏng như khói, sắc lụa chuyển động theo từng bước chân, mềm mại như nước chảy.

Dẫn đầu là một nữ tử khoác xiêm y màu đỏ, eo nhỏ như liễu, mắt phượng thấp thoáng dưới hàng mi dài. Nàng nâng cổ tay, xoay tròn, thân mình mềm dẻo như không xương, từng cử động như tiên nữ giáng trần, thanh lệ thoát tục. Người trong điện đều không hẹn mà hướng ánh mắt tới nàng, nhưng không biết có phải cố tình hay không mà nàng thường liếc mắt tới chỗ của Hạ Quân, mị nhãn như tơ, tay áo như xa như gần mà hướng tới hắn.

 Dù vậy, người mà để ý lại chỉ ngồi đó chậm rãi uống rượu, ánh mắt thậm chí không liếc một cái, gương mặt tuấn tú luôn lạnh lùng không lộ ra biểu tình mà nàng muốn thấy. Sau mấy lượt như vậy, nàng cũng không để ý hắn nữa mà chuyển sự chú ý qua những người khác. 

Phụng Dao ngồi trên đài cao nhìn thấy không khỏi mỉm cười. Thật là lạnh lùng nha, càng vậy nhưng y lại càng muốn gương mặt kia phải lộ ra nhiều sắc thái vì y. Tưởng y không biết hay sao, vũ cơ dẫn dầu kia lại là tay trong của thừa tướng. Muốn câu dẫn Hạ Quân? Cũng không nhìn lại xem người ta có háo sắc như lão không. Thù này y sẽ ghi nhớ kĩ, hắn là của một mình y, không cho phép ai được có tâm tư với hắn.

Sau khi những vũ cơ lui đi, Phụng Dao nâng chén nói to: “ Chư tướng tận trung vì quốc, công lao như núi – nay trẫm vì các khanh mở tiệc, mong các khanh có thể tận hưởng đêm nay.”

Khi y nói xong, cả điện cùng đứng lên cúi người đồng thanh: “ Tạ bệ hạ ân điển.”

Sau đó, mọi người tiếp tục hòa mình vào không khí vui mừng, mọi âm mưu tính toán chốn quan trường cũng tạm được gác lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play