Trong cái nắng oi ả của mùa hè, một người đau khổ ôm bụng, có thể thấy dưới hạ thân của y đã đỏ một mảng lớn. Bên cạnh là một vòng binh lính mũ giáp chỉnh tề đang chĩa mũi kiếm vào y. Bên trên, những bậc thềm cao được chạm khắc những con rồng uy nghiêm, có một nam tử và một phụ nữ trung niên đang nhìn xuống người dưới đài với ánh mắt hả hê, ác độc. Người đang đau đớn bên dưới mở miệng đứt quãng : " Tại sao? .. Ta đã đối tốt với các ngươi như vậy, các ngươi muốn gì ta đều đáp ứng. Sao các ngươi có thể phản bội ta? "
Nam tử bên trên đài nghe xong liền cười lớn:" Thật ngu ngốc a Phụng Dao, lâu như vậy mà ngươi không nhận ra thái hậu ngay từ đầu đã là mẹ ruột ta sao? " Nghe vậy y liền kinh ngạc không thôi , lúc này nữ nhân trung niên cũng lên tiếng " Ha, đúng vậy, Thanh nhi là con ruột của bổn cung, cũng là con ruột của Tam vương gia Phụng Lý. Mà tiên hoàng đã sớm nghi ngờ chuyện của bổn cung và vương gia nên ta đã đưa Thanh nhi ra cung vào lúc ta sinh rồi đánh cắp ngươi từ chỗ Hoàng Hậu, cho nàng một cái thai đã chết nhưng không ngờ trên đường đi lại gặp đạo tặc, hại Thanh nhi lưu lạc hơn hai mươi năm. Cho tới sáu năm trước, ca ca ta gặp hắn rồi ta mới biết được con ta vẫn còn sống. Còn ngươi chính là con ruột của Hoàng Hậu, lúc ấy nàng khó sinh mà chết nên người của ta mới dễ dàng tráo ngươi đi."
Hơi thở người bên dưới đài ngày càng suy yếu, y thều thào:" Không lẽ những năm tháng sống cùng ta các ngươi không có chút tình cảm nào với ta ư?" Nghe vậy nam tử bên trên cười khinh bỉ đáp:" Tình cảm? Ngươi xứng sao, một quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi ư? Mỗi lần ở cùng ngươi ta đều thấy kinh tởm chết được. Người ta yêu chỉ có Nguyệt nhi, nàng tốt hơn ngươi không biết bao nhiêu lần. "Bất chợt hắn lại nói :" Nhưng cũng nhờ ngươi ngu ngốc khiến cho những kẻ trung thành với ngươi phải chết. À, còn có Hạ Quân nữa, chờ ngươi chết rồi ta cũng sẽ tiễn hắn theo, hahaha. Được rồi, các ngươi mau tiễn bệ hạ của chúng ta đi nào. " Hắn vừa nói, binh lính xung quanh lập tức tiến lại dùng kiếm đâm vào thân y, máu tươi đỏ thẫm trên nền sân trắng vô cùng chói mắt.
Y hận, y chết không nhắm mắt, lúc sau y lại thấy bản thân đang bay trên không trung, nhìn thấy những kẻ kia đang mang thân xác của y treo ở cổng thành.
Đã hai ngày rồi, những dân chúng đi qua nhìn thấy thân xác y thì chỉ mắng một câu : " Hôn quân" , y cười nhạt, phải rồi, lúc còn sống vì đám người kia mà làm không biết bao nhiêu chuyện ngu xuẩn, chết là phải thôi. Nhưng còn Hạ Quân, không biết hắn sao rồi, hắn là người mà y đã nợ nhiều nhất. Y mong hắn có thể trốn đi thật xa, đừng ngu ngốc đến đây để lấy lại xác của y. Y biết, tên khốn kia treo xác của y ở đây chỉ vì muốn dụ Hạ Quân tới.
Tới tối, một bóng đen đến gần thi thể của y. Là Hạ Quân, y kinh hãi không ngờ hắn lại tự mình chạy tới đây. Hắn cắt dây rồi ôm thi thể y chạy đi. Nhưng không may cho hắn, Diệp Thanh kia vì muốn dụ hắn đến nên đã bày bố rất cẩn trọng quanh thi thể y. Một nhóm cung thủ ra tay, Hạ Quân đã trúng mấy mũi tên trên thân, hắn lại phải đánh nhau với cả trăm binh lính nên chẳng chống đỡ được bao lâu liền gục ngã. Nhưng tay hắn vẫn ôm chặt lấy thi thể y không buông, dường như biết bản thân hôm nay phải chết, hắn mở miệng nói khẽ:" Dao nhi, là ta vô dụng không thể cứu ngươi, nhưng ta muốn nói rằng ta yêu ngươi" .
Nghe hắn nói y liền ngẩn người, nước mắt rơi lúc nào cũng chẳng biết, chỉ thấy thân thể hắn bị ghim rất nhiều mũi tên cùng đao kiếm. Phút cuối, hắn đã dùng thi thể mình để bao bọc lấy thi thể của y.