Đi đầu, Hạ Quân miên man suy nghĩ, hắn rất vui vì cuối cùng cũng có thể trở về gặp được người kia rồi. Không biết dạo này y có ổn không, có còn bệnh khi chuyển mùa không. Cơ thể y yếu như vậy…. 

Hắn thở dài, mặc dù biết người nọ chán ghét hắn nhưng hắn lại không thể ngừng nghĩ về y, không ngừng yêu y, có trời mới biết tình yêu của hắn đã sâu đậm tới mức nào rồi. Hắn biết, tình yêu của bản thân là một điều cấm kị, nhưng hắn đã yêu y tới mức hèn mọn. Hạ Quân nhắm mắt lại rồi thở ra, hắn từ lâu đã quyết định chỉ cần người nọ nói một câu, dù muốn hắn làm gì, thậm chí là muốn mạng của hắn thì bản thân nhất định cũng sẽ dâng lên mà không oán trách. Hắn cũng chỉ biết dấu nhẹm đi tình yêu này bởi hắn biết khi người nọ mà phát hiện, y sẽ càng thêm kinh tởm, chán ghét hắn. Hắn chỉ có thể âm thầm dùng tính mạng này để yêu y, cho tới lúc chết.

……..

Lúc này, Phụng Dao không hề biết những suy nghĩ của Hạ Quân mà y đang tính toán về việc ‘cất nhắc’ Diệp Thanh. Đời trước, vì yêu cầu của thái hậu mà y đã cho gã ngồi tới chức công bộ thị lang, điều này không khỏi làm những người ở phe Hạ Quân và trung lập không khỏi bất mãn. Tuy thế y vẫn không quan tâm mà đưa hắn lên, để cho hắn dần dần cùng ‘cữu cữu’ tốt Tô Tĩnh của y thâu tóm lấy quyền lực trong triều, kết bè kết cánh để lật đổ y cùng Hạ Quân, khiến cho những cận thần trung thành cũng dần rời đi. 

Nghĩ nghĩ, y bèn soạn thánh chỉ phong cho hắn làm Hồng Lô Tự Khanh, một chức quan ngũ phẩm chuyên phụ trách về lễ nghi mà không thể phe phái gì. Sau khi hạ bút, y liền sai Lưu Toàn tới thừa tướng phủ để truyền chỉ. Y cười nhạt, sắp có trò vui để xem rồi đây.

……..

Trong căn phòng được bố trí với đầy những đồ vật xa hoa, lộng lẫy, một âm thanh vang lên:

“ Ngươi yên tâm đi, bổn tướng đã nhận được tin tốt từ thái hậu, không lâu sau sẽ có chiếu chỉ phong quan cho ngươi thôi.” Người nói chính là thừa tướng đương triều Tô Tĩnh, cữu cữu của Phụng Dao. Lão năm nay đã ngoài ngũ tuần, đôi mắt dẹp như hồ ly luôn làm cho người khác phải đề phòng.

“ Đa tạ thừa tướng đại nhân, tiểu sinh nhất định sẽ ghi nhớ ơn của ngài cùng thái hậu nương nương.” Nếu Phụng Dao ở đây, sẽ nhận ra đây chính là Diệp Thanh, kẻ thù mà y căm hận nhất. Lúc này, gã đang là môn khách của phủ thừa tướng.

“ Đa tạ gì chứ, dù sao chúng ta cũng là người thân, lão phu đương nhiên phải tận lực giúp ngươi. Nhưng mà, quan hệ giữa chúng ta tuyệt đối phải là bí mật, nếu không đây chính là tội diệt tộc, ngươi phải cố gắng ẩn nhẫn, đợi tới khi đại sự thành thì ngươi sẽ là người đứng trên vạn người.” Tô Tĩnh nheo đôi mắt hẹp dài dặn dò.

“ Tiểu sinh nhất định nghe theo căn dặn của đại nhân.” Diệp Thanh cung kính đáp.

Tô Tĩnh vuốt râu: “ Chốc nữa, ngươi hãy tới thăm Nguyệt nhi đi, hôm qua con bé mới nhắc tới ngươi đâu.”

“ Vâng, cũng đúng lúc hôm qua tiểu sinh mới có được mấy món đồ chơi thú vị muốn mang cho Tô tiểu thư xem.”

Tô Tĩnh mỉm cười hài lòng: “ Ngươi xem hai đứa đã thân quen như vậy, không cần phải gọi Tô tiểu thư, cứ gọi Nguyệt nhi cho đỡ xa lạ.”

Diệp Thanh vui vẻ đáp ứng. 

Thật ra, Tô Tĩnh cũng khá hài lòng với Diệp Thanh này, gã tuy không quá thông minh nhưng lại rất nghe lời, cũng là một ưu điểm đối với lão. Đợi khi sự thành thì sẽ gả Nguyệt nhi cho gã, con bé là tài nữ số một kinh thành, vô cùng thông minh sắc sảo, trợ giúp cho lão không ít trong kế hoạch. Tuy có một số lời con bé nói lão không thể hiểu được nhưng cũng không phải là vấn đề lớn. Nó được lão nuôi lớn, có dã tâm nhưng lại hướng về Tô gia nên lão cũng không lo. Khi đại nghiệp thành rồi thì Tô gia của lão có thể một tay che trời. Quan trọng hơn là, Diệp Thanh lại chính là cháu ruột của lão, lại bị lão nắm điểm yếu trong tay. Bây giờ kẻ thù lớn nhất chính là Hạ Quân cùng đám người không biết điều kia. Nghĩ tới đây, trong mắt lão lóe lên một hàn quang độc ác.

Khi này, một hạ nhân chạy vội vào bẩm báo: “ Đại nhân, bên ngoài có người của Thánh Thượng đến truyền chỉ.”

Tô Tĩnh nhìn Diệp Thanh cười: “ Không phải đã tới rồi sao?” Nói xong hai người chậm rãi ra ngoài tiếp chỉ.

“ Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết môn khách Diệp Thanh học rộng hiểu sâu, phẩm hạnh đoan chính. Trước làm môn khách cho phủ thừa tướng, thông tuệ lễ nghi, xét người tài không thể bỏ, nay phong làm quan ngũ phẩm hồng lô tự khanh. Khâm thử .” Lưu Toàn đọc xong gấp chiếu chỉ lại nói: “ Chúc mừng Diệp đại nhân”. xong rồi liền rời khỏi.

Nghe xong thánh chỉ, Tô Tĩnh choáng váng, lão không ngờ Thánh thượng lại cho Diệp Thanh đảm nhận một chức ngũ phẩm không cao không thấp như vậy. Theo tính toán của lão, ít nhất cũng phải là một tứ phẩm thị lang chứ.

Diệp Thanh nghe xong cũng lo lắng hỏi: “ Bây giờ chúng ta phải làm sao đây đại nhân?”

Tô Tĩnh cắn răng đáp: “ Ngươi không cần lo, ta tự có xắp xếp.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play