Chương 3: Cô gái trầm cảm (2)

 

Tháng Năm, sáu giờ chiều, bên ngoài trời vẫn còn sáng rõ, nhưng trong căn phòng trọ nhỏ bé đã tối âm u.

Lưu Song Song mở mắt, mơ màng nằm trên giường một lúc rồi mới vô cảm ngồi dậy, nhặt mấy hộp thuốc ngủ rỗng rơi vãi trên sàn, bốn năm cái, từng cái một châm lửa thiêu hủy bằng bật lửa.

Ngọn lửa bùng lên, ánh sáng hắt lên gương mặt cô, soi rõ đôi mắt tĩnh lặng nhưng đặc biệt sáng rực.

Cô hơi nghiêng đầu, mang theo vài phần phiền muộn lẫn hoài nghi:

“Sao lại có thể nghĩ quẩn được nhỉ?”

Thời gian quay lại một tuần trước.

Đinh linh linh …

Giờ thi kết thúc, Lưu Song Song choáng váng đầu óc thu dọn giấy bút, trong đầu vẫn quanh quẩn bài thi Sinh học vừa làm vội lúc cuối giờ, có chút hối hận vì ban đầu cứ khư khư bám lấy câu bài tính Vật lý kia mãi không buông.

Haiz… Sau kỳ thi giữa kỳ còn có họp phụ huynh nữa, không biết lần này có giữ được thứ hạng như kỳ thi tháng trước không. Rõ ràng bản thân đã rất cố gắng rồi mà…

“Thi thế nào?”

Một cô gái tóc ngắn ngang tai, gương mặt ngọt ngào đi từ phòng thi bên cạnh sang, khoác tay cô cười hỏi.

Cô gái đó tên là Lý Tư Hàn, là lớp trưởng lớp họ, đồng thời cũng là bạn cùng phòng và người bạn duy nhất của Lưu Song Song trong ngôi trường này.

Lưu Song Song khẽ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã.

“Thôi nào, đừng khiêm tốn nữa. Cậu bình thường chăm chỉ thế cơ mà, chắc chắn thi tốt lắm.”

Lưu Song Song lặng lẽ đeo cặp, không biết nên mở lời thế nào để nói với cô bạn rằng thật ra mình thi không tốt.

Lý Tư Hàn bỗng vỗ tay: “À đúng rồi, ngày mai Lạc Lạc và mấy bạn nữa rủ nhau đi ăn một bữa ra trò đấy, cậu đi cùng nhé!”

Lạc Lạc, tên đầy đủ là Cao Gia Lạc, là một trong bốn bạn cùng phòng còn lại của họ. Gia đình cô ấy có vẻ rất khá giả, thường xuyên mua đồ về ký túc xá, lại hòa đồng nên rất được lòng mọi người.

Lưu Song Song siết chặt dây đeo cặp, khẽ nói: “Thôi, tớ về nhà luôn.”

“Thật ghen tị với mấy bạn có bố mẹ đi theo học cùng, tuần nào cũng được về nhà gặp phụ huynh, còn được chơi máy tính, xem tivi.”

Thật ra thì không có đâu… nhà cô chẳng có máy tính, cũng không có ti vi – Lưu Song Song thầm nghĩ, ngón chân khẽ miết xuống mặt đất.

“À mà, tớ vẫn chưa hỏi cậu, bố mẹ cậu đều chuyển đến đây rồi mà sao cậu vẫn ở ký túc xá?”

Lưu Song Song khựng bước, “Ừm… chỗ thuê nhà cách trường hơi xa.”

Thật ra không xa, đi bộ từ nhà đến trường chỉ mất khoảng nửa tiếng. Lần đầu tiên nói dối với bạn, cô có chút chột dạ, cúi đầu xuống.

“Hôm nào dẫn tớ đến nhà cậu chơi với nhé, tớ lâu rồi chưa sờ vào máy tính, mà quán net thì không dám vào. Còn LOL nữa——”

Lưu Song Song cắt lời: “Tư Hàn, tớ đi tìm cô Trương xin nghỉ, đi trước nhé.” Nói xong liền từng bước từng bước chạy lên cầu thang.

Cô Trương là giáo viên tiếng Anh kiêm giáo viên chủ nhiệm của Lưu Song Song.

Bà là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, tóc uốn lọn nhỏ gọn gàng, son môi tông trầm vừa phải, mỗi lần nói chuyện đều mang vẻ từ tốn, ôn tồn đầy phong thái giáo viên mẫu mực.

“Lại xin nghỉ nữa à?” Bà nhíu mày, lộ rõ nếp xăm chân mày bán vĩnh viễn, trên mặt đầy vẻ không đồng tình sắp tràn ra.

“Lưu Song Song, học kỳ này em đã xin nghỉ bao nhiêu lần rồi? Cô biết trước giờ em chưa từng rời xa bố mẹ nên dễ nhớ nhà. Học kỳ trước cô đã cho em cả kỳ để làm quen, nhưng em không thể cứ như vậy mãi. Em nhìn bạn Lý Tư Hàn mà xem, cũng là học sinh được tuyển đặc biệt vào trường, cũng là con gái, nhưng nửa năm mới về nhà một lần. Em phải biết, khi em về nhà, người ta vẫn đang học, khoảng cách chính là từng chút từng chút như vậy mà tạo thành…”

Ngón tay Lưu Song Song siết nhẹ trên đường ly quần, cô không thích bị giáo viên đem mình ra so sánh, nhất là với người cùng lớp, cùng phòng, và luôn giỏi giang hơn mình như Lý Tư Hàn. Cô cảm thấy lòng tự tôn bé nhỏ của mình bị tổn thương. Cô không muốn thừa nhận mình đang ghen tị. Không muốn thừa nhận bản thân là người đố kỵ với bạn bè, là kẻ thấp hèn. Nhưng sự thật là vậy. Cô ghét chính bản thân mình như vậy.

Cô lại thấy tủi thân. Cô muốn nói với giáo viên rằng, dù có về nhà, cô cũng sẽ học chăm chỉ, không hề kém ai. Nhưng cô không dám. Trước giáo viên, cô mang nỗi kính sợ bản năng của một đứa trẻ nhà quê. Trong mười năm đi học của mình, cô chưa từng cãi lời thầy cô.

Cô Trương hơi thất vọng. Thật ra bà cũng khá thích cô học trò nhỏ trầm lặng này, chỉ là cô bé quá cứng đầu trong chuyện về nhà.

Tối thứ Bảy, học sinh nội trú bắt buộc phải lên lớp tự học, còn học sinh không nội trú có thể lựa chọn. Với kinh nghiệm giảng dạy mấy chục năm, cô Trương thừa biết cô bé này vội vàng về nhà để làm gì, chẳng qua là chơi game, lướt máy tính, xem chương trình giải trí như Happy Camp… Thời gian làm mấy đề thi cứ thế trôi đi, đến thứ Hai liệu còn kéo lại được bao nhiêu tinh thần?

Haiz… Bọn trẻ bây giờ.

Bà soạt soạt ký tên vào đơn xin nghỉ: “Được rồi, về nhà nhớ học hành cho tốt.”

Lưu Song Song khẽ khàng nói: “Cảm ơn cô ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play