Triêu Hòa cung.
Hôm nay, hiếm khi các phi tần đều đến rất sớm, trong điện đã chật kín người, tiếng nghị luận khe khẽ vang lên không ngừng, thỉnh thoảng lại có người đưa mắt nhìn về vị trí trống phía trên.
Cũng có người liếc mắt nhìn về phía Dương Quý tần, che miệng làm ra vẻ lo lắng:
“Nghe nói hôm qua Nhị hoàng tử bị bệnh, sao Dương Quý tần lại không tới thăm hỏi?”
Sắc mặt Dương Quý tần thoáng chốc trở nên khó coi, nàng ta lạnh lùng trừng mắt nhìn người kia:
“Chi bằng lát nữa Lý mỹ nhân nói lại những lời này trước mặt Du phi nương nương.”
Ai chẳng biết ngay cả nhắc đến nàng ta trước mặt Nhị hoàng tử, Du phi nương nương cũng không muốn, thì làm sao có thể để nàng ta tự mình đến gặp Nhị hoàng tử? Từ khi Nhị hoàng tử được sinh ra đến nay, nàng ta chỉ được phép đến Cam Tuyền cung thăm vài lần khi hoàng tử còn chưa đầy một tuổi.
Chỉ là Du phi quá đáng, có một lần nàng ta đến thăm Nhị hoàng tử, ngay đêm đó hoàng tử liền phải truyền Thái y, bị chuẩn đoán là mắc phấn hoa trong cổ họng suýt chút làm nghẹt thở. Mà thứ phấn hoa ấy bị cung nhân Cam Tuyền cung chỉ ra là do nàng ta mang tới. Du phi khóc đến đứt ruột, như thể nàng ta mới là thân mẫu của Nhị hoàng tử.
Thậm chí còn từng lời từng chữ chỉ trích nàng ta tắc trách độc ác như thế nào, làm sao xứng làm sinh mẫu của hoàng tử!
Đến giờ, Dương Quý tần vẫn còn run rẩy khi nhớ lại lời chỉ trích của Du phi. Đó là con ruột của nàng ta kia mà!
Sao nàng ta có thể hại Nhị hoàng tử được?!
Từ đó về sau, Du phi liền không cho nàng ta tới Cam Tuyền cung nữa. Điều khiến nàng ta đau lòng nhất là Hoàng thượng cũng ngầm đồng tình với hành động của Du phi.
Dương Quý tần không khỏi nghi ngờ, liệu có phải tất cả đều là cạm bẫy do Du phi cố ý bày ra, chỉ mong cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ giữa nàng ta và Nhị hoàng tử. May thay Hoàng thượng cuối cùng vẫn chưa sửa tên sinh mẫu của Nhị hoàng tử trong ngọc điệp, nếu không, e rằng đêm đêm nàng ta đều không thể yên giấc.
Nàng ta vừa hay tin Nhị hoàng tử phát sốt, lòng liền lo lắng không yên, nhưng lại chẳng thể tới Cam Tuyền cung. Nay lại bị người khác đổ thêm dầu vào lửa, sao nàng ta có thể giữ được bình tĩnh?
Dương Quý tần chỉ hận không thể lột da kẻ vừa mở miệng kia ra!
Lý mỹ nhân bị Dương Quý tần chặn lời đến nghẹn họng, cười gượng một tiếng, không dám dây dưa thêm.
Tuy Dương Quý tần không được Du phi yêu thích do chuyện của Nhị hoàng tử, nhưng nàng ta vẫn là người có địa vị cao hơn. Trong cung chẳng ai dám xem thường nàng ta, ai biết được tương lai có khi nào nàng ta xoay người trở lại?
Còn lời Dương Quý tần vừa nói? Nàng ta đâu có chán sống đến mức thật sự dám bàn luận chuyện của Nhị hoàng tử trước mặt Du phi.
Trên chỗ ngồi có địa vị cao chỉ có Tống Chiêu nghi và Hà Tu dung ngồi, Hà Tu dung liếc qua Lý mỹ nhân, khẽ nhíu mày.
Cũng đúng lúc này, Chử Thanh Oản cùng Tô Tần bước vào Triêu Hòa cung. Nghe thấy động tĩnh, mọi người đồng loạt quay đầu lại. Hôm nay là lần đầu tiên các phi tần gặp mặt tân phi, có người lập tức siết chặt ly trà trong tay.
Chử Thanh Oản đi sau Tô Tần nửa bước, được cung nhân dẫn tới chỗ ngồi của mình.
Nàng kín đáo liếc nhìn xung quanh, đoán rằng chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ bậc. Nơi nàng được xếp không gần Tô Tần khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Người nàng dẫn theo hôm nay là Tụng Hạ, không chỉ vì nàng ấy am hiểu tình hình trong cung, mà còn vì nàng chưa thể hoàn toàn tín nhiệm nàng ấy, chưa yên tâm giao việc trông coi cung điện.
Chử Thanh Oản vừa yên vị, liền nghe một giọng nói chậm rãi vang lên từ phía trên:
“Vị này chính là Chử tài nhân ư? Quả thật là dung mạo khuynh thành.”
Chử Thanh Oản ngẩng đầu nhìn lên, thấy người vừa nói khoác một bộ cung trang màu xanh ngọc, trang sức tinh xảo điểm tô trên đầu. Nàng không biết đối phương là ai, chỉ đoán dựa theo vị trí thì hẳn là có địa vị không thấp. Đúng lúc ấy, Tụng Hạ nhỏ giọng nhắc nhở:
“Đó là Hà Tu dung.”
Chử Thanh Oản lập tức đứng dậy hành lễ, hai má như ửng hồng thẹn thùng:
“Mỹ nhân trong cung nhiều vô kể, thân này cốt cách tầm thường, không dám nhận lời khen của nương nương.”
Hà Tu dung liếc nhìn gương mặt đỏ bừng thêm vài phần vì xấu hổ của nàng, khẽ nheo mắt lại. Nàng ta khựng lại một chút, mới mỉm cười nói:
“Chử tài nhân không cần khiêm nhường.”
Lời vừa dứt, không chờ Chử tài nhân lên tiếng, Hà Tu dung lại khẽ lắc đầu, như có chút tiếc nuối:
“Chỉ đáng tiếc đêm qua…”
Nàng ta chưa nói hết câu liền ngưng lại.
Nhưng chỉ cần nhắc đến “đêm qua”, ai còn không hiểu hàm ý trong đó?
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Chử Thanh Oản. Dù nàng vô tội trong chuyện đêm qua, thậm chí có thể nói là tai bay vạ gió, nhưng đã bước chân vào chốn hậu cung, tất cả đều là kẻ tranh lợi bất đồng. Huống hồ nàng lại sở hữu nhan sắc xuất chúng, khiến không ít người sinh lòng đố kỵ. Vậy nên, bọn họ vui vẻ mà ngồi xem trò hay.
Lý mỹ nhân sợ Chử Thanh Oản không hiểu, liền bổ sung thêm lời Hà Tu dung:
“Nếu không phải Nhị hoàng tử bất ngờ phát sốt, e rằng đêm qua Chử tài nhân cũng không phải chờ đợi uổng công.”
Từ tối qua Chử Thanh Oản đã đoán được sẽ có chuyện này, bởi vậy cũng chẳng lấy gì làm mất mặt.
Tình cảnh đêm qua, rơi vào ai thì kết cục cũng chẳng khá hơn nàng là bao.
Nàng đối diện ánh mắt của Lý mỹ nhân, mỉm cười nhẹ, rồi thôi, đôi mày thanh tú khẽ nhíu:
“Nhị hoàng tử phát sốt là điều chẳng ai mong muốn. Dù là tân nhân nhập cung, thiếp thân cũng hiểu rõ nặng nhẹ trong chuyện này.”
Lý mỹ nhân thấy thần sắc nàng không giống đang giả vờ, nhất thời như có xương mắc ở cổ.
Nàng ta không tin lời Chử tài nhân.
Thật là giả tạo!
Nàng ta còn muốn nói gì đó, thì bỗng nhiên rèm trướng bị vén lên, có người bước vào, tiếng nói không cao không thấp nhưng như rơi thẳng vào tim mọi người:
“Chử tài nhân quả không hổ là danh môn khuê tú, quả thực khéo léo hơn vài kẻ không biết điều rất nhiều.”
Sắc mặt Lý mỹ nhân biến đổi ngay tức thì.
Chử Thanh Oản hơi nheo mắt, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một nữ tử được cung nhân dìu bước vào. Nàng ta không tô son phấn lòe loẹt, đầu cũng không đeo đầy châu ngọc, thậm chí sắc mặt còn có phần tái nhợt như thể cả đêm chưa chợp mắt.
Dù vậy, khí độ toát ra từ toàn thân nàng ta khiến người khác không dám xem thường. Dáng vẻ cao quý hiện rõ ở lông mày ánh mắt. Nàng ta liếc mắt nhìn quanh, không ai dám chạm phải ánh mắt ấy, thậm chí Lý mỹ nhân còn cúi đầu không dám ngẩng lên.
Chử Thanh Oản lập tức hiểu rõ —người này chính là Du phi nương nương, kẻ được sủng ái bậc nhất hậu cung.
Khi Du phi nương nương an tọa, mọi người lập tức đứng dậy hành lễ. Nàng ta khẽ gật đầu:
“Đều ngồi cả đi.”
Chử Thanh Oản ngỡ rằng chuyện ban nãy đã qua, nào ngờ Du phi nương nương bỗng cười lạnh, thản nhiên nói:
“Nếu Lý mỹ nhân còn không biết giữ cái miệng, bổn cung cũng không ngại dạy ngươi thế nào là quy củ trong cung.”
Lý mỹ nhân sợ đến tái mặt, vội vàng đứng dậy:
“Thiếp thân nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương!”
Lý mỹ nhân theo bản năng nhìn về phía Hà Tu dung, trong lòng Hà Tu dung cũng không khỏi phiền muộn.
Cái thứ chỉ biết phá hỏng đại sự!
Nàng ta cố nén cảm xúc, vẫn cố mỉm cười, cầu tình thay Lý mỹ nhân:
“Chỉ là miệng lưỡi nàng ấy có chút vụng về, mong Du phi nương nương chớ nên chấp nhặt.”
Du phi liếc mắt nhìn Hà tu dung, không nói thêm gì, chỉ mỉm cười khó lường. Lý mỹ nhân thấy thế, vội vàng ngồi lại, không dám nói thêm nửa lời.
Chử Thanh Oản im lặng nhìn trận phong ba này. Du phi vừa mới bước vào Triêu Hòa cung, vậy mà lại có thể biết rõ mọi việc do ai khơi mào. Không rõ là ngẫu nhiên nghe được, hay có người đã báo tin cho nàng ta.
Trong điện lặng im chốc lát, Du phi có vẻ mỏi mệt không chịu được, vẫn lười biếng dựa vào chỗ ngồi.
Chử Thanh Oản không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ đêm qua quả thực là Nhị hoàng tử bị bệnh?
Một lúc sau, từ nội điện truyền ra tiếng động, rèm được vén lên, Chu quý phi rốt cuộc cũng thong thả xuất hiện. Nàng ta vừa ngẩng đầu đã thấy trong điện đầy đủ các phi tần đến thỉnh an, nét cười ở chân mày đậm thêm vài phần, nàng ta ngồi xuống:
“Hôm nay là ngày các tân phi lần đầu đến thỉnh an, bản cung cũng không có gì dặn dò nhiều, chỉ có một điều cần nhớ: giữ mình an phận, vì hoàng thất khai chi tán diệp mới là việc trọng yếu nhất.”
Dưới điện, một đám tân phi lập tức đứng dậy đồng thanh đáp lời.
Du phi thấy Chu quý phi bày ra dáng vẻ như vậy, trong mắt lướt qua chút trào phúng.
Trung cung đã lâu không có Hoàng hậu chủ vị, Chu quý phi lại nắm quyền hậu cung quá lâu, có lẽ nàng ta đã lẫn lộn bản thân với Hoàng hậu, quên mất rằng rốt cuộc mình cũng chỉ là một phi tần.
Nhị hoàng tử vừa mới lui sốt, Du phi không kiên nhẫn ngồi đây nghe Chu quý phi làm bộ làm tịch, nàng ta đưa tay lười nhác day trán:
“Nếu quý phi đã nói xong, tần thiếp xin cáo lui trước. Thân thể Nhị hoàng tử không khỏe, thần thiếp còn phải sớm trở về chăm sóc.”
Chu quý phi chợt ngưng lại, nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía Du phi, nhưng Du phi hoàn toàn không sợ nàng ta, chỉ sau chốc lát, Chu quý phi thu lại ánh mắt, sắc mặt không đổi:
“Nếu vậy, Du phi sớm trở về đi.”
Du phi khẽ cầm khăn che môi, hơi cúi người hành lễ, rồi lập tức xoay người rời khỏi Triêu Hòa cung.
Chử Thanh Oản nhìn một trận giằng co giữa hai người, không khỏi cúi đầu che đi thần sắc trong mắt.
Chu quý phi nắm quyền trong cung, Du phi có con lại được sủng, hai người thật sự là có thế lực tương đương, khó trách Du phi chẳng chút e dè Chu quý phi.
Chử Thanh Oản cũng không bỏ qua vị ở Từ Ninh cung, dù sao nàng có thể vào cung cũng là nhờ người ấy ban ân.
Xem ra, trong cung này là thế ba chân giằng co lẫn nhau, chỉ nhìn hậu cung hiện tại cũng có thể thấy hai phe ngấm ngầm kiềm chế.
Chử Thanh Oản khẽ xoay chiếc chén trong tay, càng cảm thấy thế cục trong cung không đơn giản như vẻ ngoài.
Huống hồ còn có Tống chiêu nghi vẫn luôn yên tĩnh, dè dặt.
Nghĩ tới Tống chiêu nghi, Chử Thanh Oản ngẩng đầu nhìn về phía thượng vị. Tống chiêu nghi mặc cung trang màu lục chàm sẫm, sắc màu có phần trầm lắng, nàng ta vốn là phi tần lớn tuổi nhất trong cung, nay lại có thêm các tân phi nhập cung, càng khiến nàng ta trở nên mờ nhạt. Từ đầu đến cuối, nàng ta đều không mở miệng nói một lời.
Sau khi Du phi rời đi, không khí trong điện cũng có phần ngưng trệ. Chu quý phi nâng chén trà nhấp một ngụm, Tô tần ngẩng đầu liếc nhìn, hơi dừng lại, rồi khẽ che miệng nói:
“Du phi nương nương quả thực là coi Nhị hoàng tử như cốt nhục của mình, thần thiếp thấy khoé mắt nàng ấy còn có quầng thâm, chắc hẳn đêm qua không ngủ được.”
Chu quý phi đặt chén trà xuống, hờ hững liếc nàng ta một cái.
Tô tần không nhắc cụ thể đến ai, chỉ như thể đang cảm thán: “Nghe nói Nhị hoàng tử đối với Du phi nương nương cũng rất thân thiết, quả là mẫu tử tình thâm.”
Tay cầm chén trà của Dương quý tần bỗng trắng bệch như không còn máu.
Chu quý phi thấy rõ điều này, cũng khẽ nhếch môi cười: “Ai bảo không phải chứ.”
Chu quý phi chỉ nói đến đó rồi dừng, không tiếp tục nữa. Sau khi dặn dò mấy câu, nàng ta mới giải tán buổi thỉnh an.
Vừa ra khỏi Triêu Hòa cung, Chử Thanh Oản đã thấy Tô tần đứng chờ bên ngoài. Nàng khẽ lạnh đi trong mắt, nàng không thích người khác thay nàng quyết định.
Chốc lát, nàng giấu đi cảm xúc, dịu dàng nói với Tô tần:
“Tần thiếp mới vào cung, còn muốn đi dạo đôi chút, vậy xin không đi cùng Tô tần quay về cung nữa.”
Tô tần nhìn nàng một lúc lâu, mới dịu giọng đáp: “Cũng được.”
Chử Thanh Oản khẽ thở ra một hơi, liền dẫn theo Tụng Hạ đi về phía Ngự hoa viên.
Sau lưng nàng, có người lặng lẽ nhìn theo.
Dương quý tần không hiểu: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Nàng thu hồi ánh mắt, dưới nắng ấm, sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, giọng nói nhẹ nhàng:
“Chỉ là tuỳ tiện nhìn một chút thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ nga: Xem ra không đơn giản đâu.