Trường Xuân Hiên, toàn thân Tô tần run rẩy co rúm trên giường, bụng dưới truyền đến từng cơn đau âm ỉ, sắc mặt nàng ta trắng bệch không còn giọt máu, cả người mỏng manh như giấy.
Thanh Lệ vừa chạy vừa vấp váp trở về, nàng ta nhào tới bên giường, hoảng hốt hỏi: “Chủ tử, người sao rồi?!”
Tô tần đau đến mức một lời cũng không thể thốt ra, nàng ta cố nghiêng đầu nhìn ra sau lưng Thanh Lệ.
Nước mắt Thanh Lệ không ngừng tuôn rơi, nàng ta luống cuống lau nước mắt, cúi đầu nói: “...Hoàng thượng không đến.”
Còn những lời tàn nhẫn mà nàng ta nghe được, một chữ cũng không dám kể với chủ tử.
Đến nước này, Thanh Lệ cuối cùng cũng đã hiểu rõ, chủ tử để tâm đến hoàng thượng hơn nàng ta tưởng nhiều. Nàng ta vốn cho rằng chủ tử sớm đã nhìn thấu vinh sủng chốn hậu cung, nào ngờ chỉ là chủ tử che giấu quá khéo mà thôi.
Sắc mặt Tô tần như đông cứng trong chớp mắt, hồi lâu không hoàn hồn, mọi cảm xúc tích tụ ở khóe mắt hóa thành nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Nàng ta nhắm mắt lại, khóc cũng vô cùng yên tĩnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT