Tuy ngoài miệng Lục Thiên Du nói vậy, nhưng rõ ràng lời ấy chỉ để an ủi bản thân.
Hiện tại nàng đã bắt đầu cân nhắc xem có nên tìm vài cành cây, dây leo và lá rụng để tạm thời dựng chỗ nghỉ qua đêm hay không.
Thời gian trôi dần, ánh dương cũng ngả về tây, hoàng hôn sắp buông.
“Xì!” Lục Thiên Du nhíu mày thật sâu, cúi đầu nhìn vết thương mới vừa rạch ra trên cánh tay. Lần này vết khá sâu, máu tươi lập tức trào ra, nhuộm đỏ lớp vải quanh đó.
Trong lòng nàng âm ỉ một cơn bực dọc, đây là lần đầu tiên nàng làm nhiệm vụ mà thê thảm đến mức này, đến chỗ ngủ tối nay còn chưa có, huống hồ gì nơi quỷ quái này muỗi mòng như vỡ tổ, cành cây đan cài chằng chịt, dù nàng có cẩn thận mấy cũng khó tránh khỏi xước xát.
“Ngươi ngồi đây nghỉ một chút.” Bắc Nhạn Hề liếc mắt nhìn về phía bãi cỏ gần đó, bỗng dừng lại, chỉ chỉ một tảng đá bên cạnh.
“Ngươi định đi đâu?” Thấy hắn muốn rời đi, Lục Thiên Du vội vàng bước theo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play