Mặt trời bị tầng mây âm u che phủ, gió lạnh gào thét xuyên rừng, mang theo từng đợt xào xạc dữ dội, như báo hiệu mưa gió sắp trút xuống.
Trên quan đạo dẫn đến Đan Dương, một cỗ xe ngựa phóng vút qua, cuốn lên bụi đất mịt mù dọc đường.
Hơn mười vệ sĩ cưỡi ngựa áp hộ hai bên, vó ngựa rầm rập, vang vọng cả sơn lâm.
“Đến gần Đan Dương rồi,” nam tử trung niên đi đầu phất tay, ra hiệu cho phu xe chậm lại, đoạn đường phía trước hiểm trở, phải cực kỳ cẩn thận, đừng làm công tử xóc nảy.
Nghe vậy, đoàn người đồng loạt ghìm cương giảm tốc.
“Biệt viện đã chuẩn bị xong, tối nay công tử có thể nghỉ lại Đan Dương.” Nam tử lại quay đầu, nói vọng về phía xe ngựa.
Trong xe im phăng phắc, tựa như chẳng có ai.
Không nghe tiếng đáp lại, nam tử trung niên cũng không lấy làm lạ, chỉ cười cười, thu hồi ánh mắt, tập trung vào con đường phía trước.
Cả đoàn vừa đi thêm được một đoạn, phu xe đột nhiên chau mày, dè dặt nói: “Đại nhân, phía trước dường như có người.”
Trên sơn đạo cách họ không xa, có một bóng người nằm rạp bên lề đường. Khi thấy đoàn xe tới gần, người kia lập tức giơ tay vẫy gấp gáp.
“Cứu... cứu mạng!”
Tình hình rõ ràng như thế, nam tử trung niên dĩ nhiên cũng nhìn thấy.
Hắn khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một thoáng, rồi vẫn phất tay ra hiệu dừng lại.
Đợi dừng hẳn, mọi người mới nhìn rõ người kia là một tiểu cô nương độ mười bốn mười lăm tuổi.
Nàng nửa nằm trên mặt đất, khoác trên người một lớp y phục đơn sơ đã nhuốm đầy bụi đất. Thấy bọn họ thật sự dừng lại, ánh mắt nàng sáng lên, ngẩng khuôn mặt lấm lem lên cầu xin:
“Xin các vị đại ca, cứu ta với!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nam tử trung niên cau mày, “Ngươi muốn chúng ta giúp thế nào?”
“Có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không?” Tiểu cô nương nghe hỏi, liền hấp tấp nói: “Nhà ta vốn ở Đan Dương, mấy ngày trước chẳng may bị người ta bắt cóc, kẻ đó định bán ta đi nơi khác…”
Nói tới đây, thân thể nàng run lên, vừa sợ vừa hoảng, “Ta thừa lúc hắn sơ ý mới trốn được, chạy liền một mạch về hướng Đan Dương, nhưng không may vừa rồi trẹo chân…”
“Ta đã mất tích mấy ngày rồi, cha mẹ nhất định lo lắng lắm…” Nàng nhắc đến phụ mẫu, càng thêm thương cảm, “Ta thực sự rất sợ kẻ đó đuổi theo, nhưng ta đã đi không nổi nữa…”
Nàng nức nở nghẹn ngào, ánh mắt lấp lánh lệ, dáng vẻ đáng thương khiến người ta không nỡ lòng.
Nam tử trung niên nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn đôi phần, trầm giọng than: “Thì ra là thế, đúng là kẻ kia tán tận lương tâm.”
“Các vị đại ca, có thể cho ta quá giang một đoạn không?” Nàng lại tha thiết cầu xin, “Hiện tại ta thân không một đồng, nhưng đến Đan Dương nhất định sẽ lấy bạc báo đáp mọi người!”
“Bạc thì không cần.” Nam tử trung niên lắc đầu, rồi quay đầu nhìn về phía xe ngựa, hạ giọng hỏi: “Công tử, người xem... có thể cho tiểu cô nương này đi cùng một đoạn được không?”
Ánh mắt mong chờ của cô nương còn chưa kịp hướng vào xe ngựa, thì trong xe đã vang lên một giọng nói lãnh đạm của tiểu công tử: “Không cho.”
Nam tử trung niên nghẹn lời.
Cô nương: “…”
Nam tử ngập ngừng: “Khoảng cách đến Đan Dương cũng chẳng còn xa…”
“Đã nói là không.” Giọng tiểu công tử mang theo vài phần mất kiên nhẫn.
Mọi người: “…”
Cô nương: “…”
Không phải chứ? Lạnh lùng đến mức này luôn sao?
Cô nương nghẹn họng nhìn xe ngựa, lệ đã dâng đầy mi, rơi cũng không được, cố nhịn cũng không xong.
Sao lại khác hẳn với kịch bản nàng dàn dựng trong đầu vậy nè!
Không khí thoáng lúng túng. Một lát sau, nam tử trung niên ho nhẹ một tiếng, cười gượng trấn an nàng: “Công tử vốn là người thiện lương, chỉ là ít lời, không giỏi thể hiện mà thôi. Cô nương đừng để trong lòng.”
Cô nương gật đầu gượng gạo.
Ngài gọi vậy là thiện lương?
“Ngươi đưa cô nương lên xe đi.” Nam tử ra hiệu cho một vệ sĩ bên cạnh.
“Nhưng mà… nhưng công tử vừa rồi…” Cô nương nhìn về phía xe ngựa, vẻ mặt chần chừ.
“Công tử sẽ không để ý đâu.” Khóe môi nam tử trung niên càng nở nụ cười sâu hơn.
Sau khi được đưa lên xe, nàng lập tức nhìn thấy tiểu công tử vừa nãy cất tiếng.
Tiểu công tử trạc mười tuổi, khoác trên mình trường bào tinh xảo, gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt như có chút suy dinh dưỡng, nhưng dung mạo lại vô cùng tuấn tú thanh tú, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím.
Hắn ngồi sau án thư, thần sắc lãnh đạm. Thấy nàng vào, chỉ liếc qua một cái, rồi lập tức thu ánh mắt về, lạnh nhạt thốt hai chữ: “Ngu ngốc.”
Cô nương: “…”
Không cứu người thì thôi, lại còn công kích cá nhân nữa là sao?
Lục Thiên Du bắt đầu nghi ngờ cuộc đời: “Hệ thống, đây thật sự là nam chính sao?” Nam chính gì mà lạnh lùng tàn nhẫn như vậy?
Đồng đội của nàng – hệ thống 0771, đáp chắc nịch: 【Chính là nam chính thế giới này, tuyệt đối không nhầm!】
Dù hệ thống nói chắc như đinh đóng cột, nàng vẫn bán tín bán nghi.
Lục Thiên Du là nhân viên mới của Cục Quản Lý Thời Không, nhiệm vụ của nàng là hỗ trợ các thiên mệnh chi tử trong từng thế giới, giúp họ đi đúng theo quỹ đạo đã định, bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Thiên mệnh chi tử, chính là những nhân vật chính trong thế giới ấy. Có người sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng có người chịu đủ gian truân từ thuở nhỏ, trong quá trình trưởng thành phải trải qua muôn vàn khổ nạn, thậm chí là những tử kiếp khó lòng vượt qua.
Nàng cần phải giúp nam chính hóa giải những kiếp tử.
“Cái kẻ được gọi là thiên mệnh chi tử này ra vẻ kiêu căng cứ như thể bản thân là thiên hạ đệ nhất vậy, ngươi chắc chắn hắn cần ta cứu thật à?” Lục Thiên Du nhìn thiếu niên trước mặt dáng vẻ lạnh lùng xa cách, quanh thân tản ra khí tức ‘chớ có động vào bổn thiếu gia’ mà nghiến răng nghiến lợi.
Vô duyên vô cớ bị hắn mắng cho một trận, trên đời còn ai oan uổng bằng nàng?
Hệ thống thở dài, châm điếu thuốc, giọng đầy từng trải: 【Ký chủ à, làm cái nghề này của chúng ta, nếu chút chuyện này cũng không nhịn được, thì còn mong sống sót ra sao? Ngươi biết giờ mọi ngành nghề cạnh tranh khốc liệt đến mức nào không?】
Lục Thiên Du: “…”
Hệ thống lại nói tiếp: 【Hơn nữa, hắn không cho ngươi đi cùng cũng là vì muốn tốt cho ngươi.】
Nàng nghe thế, kinh ngạc: “Hắn mới mười hai tuổi thôi đó, đã nhìn thấu lòng dạ người ta rồi sao?”
【Hắn là nam chính của thế giới này mà, làm gì có nam chính nào thực sự ngốc nghếch.】
Có lẽ vì không quen bị người ta dòm ngó mãi, thiếu niên bỗng ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng: “Đừng nhìn ta nữa.”
“Xin, xin lỗi…” Bị hắn nói như vậy, nàng lập tức cúi đầu, không dám nhìn thêm.
Có lẽ do dáng vẻ nàng quá mức đáng thương, sắc mặt thiếu niên vẫn lạnh như cũ, nhưng giọng điệu đã dịu đi đôi chút: “Ngươi không nên lên đây.”
Lục Thiên Du nghiến răng, nếu không đến bước đường cùng, ai lại chọn hạ sách như thế?
Mười phút trước, nàng mới vừa tới thế giới này.
Đây là nhiệm vụ chính thức đầu tiên mà nàng thực hiện. Dù trong kỳ thực tập, nàng cũng từng đi qua vài thế giới, hoàn thành một số nhiệm vụ thử thách, nhưng chưa có cái nào gấp rút như lần này.
Vừa mới đến chưa đầy hai phút, nàng đã nhận được thông báo: nam chính sắp đối mặt với đại kiếp sinh tử.
Nam chính của thế giới này tên là Bắc Nhạn Hề, là trưởng tử đích truyền của Thiệu U vương thuộc đại Lê hoàng triều. Chỉ tiếc mẫu thân hắn thân thể yếu nhược, mất vì khó sinh lúc sinh hạ hắn. Vài năm sau, Thiệu U vương đưa hắn đến một biệt viện kín đáo, đối ngoại tuyên bố rằng thế tử bệnh nặng lâu ngày.
Hiện giờ, Thiệu U vương đột nhiên triệu hồi đứa con trai tưởng như đã bị lãng quên bấy lâu, đoàn hộ tống hắn vừa vặn đi qua nơi này.
Bề ngoài nhìn thì không có gì lạ, nhưng Lục Thiên Du người từng xem qua nguyên tác lại biết rõ: phần lớn trong số bọn họ đều đã bị thay thế, đa phần đều ôm dã tâm.
Chừng một khắc nữa, cỗ xe ngựa chở nam chính sẽ mất kiểm soát do ngựa bị kinh hoảng, lao xuống vực sâu.
Sau khi nắm rõ cốt truyện, Lục Thiên Du lập tức quan sát địa hình vách núi quanh đó, phía dưới là dòng nước xiết cuồn cuộn, nàng đoán thử độ cao, hoàn toàn không nghĩ sau khi rơi xuống vẫn có thể giữ được mạng. Dù không bị đập chết thì cũng bị nước cuốn trôi.
Nàng lại nhìn thân thể bé nhỏ của mình tay chân gầy yếu, cho dù có giỏi đánh nhau đến mấy cũng không phải đối thủ của đám thị vệ to khỏe kia.
Nàng gần như phát khóc: “Ta thấy ngươi cố tình ném ta vào thời điểm này để ta đi cứu nam chính, thật sự là làm khó người ta mà!”
Hệ thống thở dài buồn bã: 【Truyền tống không thể định vị chính xác đến từng thời điểm, lần này chỉ có thể nói chúng ta xui xẻo.】
Xui xẻo? Đây rõ ràng là đen đủi tận mạng rồi! Nhìn đám người kia sắp đi qua, đầu nàng lập tức như muốn nổ tung.
Nàng cứ nghĩ ít ra cũng được truyền đến trước một hai ngày, để còn có thời gian chuẩn bị gì đó, ai ngờ lại ném thẳng vào “phân cảnh tử vong” của nam chính. Mà nàng đâu phải lão làng gì, làm sao có thể trong vài phút ngắn ngủi nghĩ ra cách cứu người chứ?
Một bên Lục Thiên Du thì cuống cuồng, một bên hệ thống của nàng lại vô cùng bình tĩnh: 【Đừng hoảng, ta có cách. Trước tiên ngươi nghĩ cách lẻn lên cỗ xe của nam chính đã.】
Nàng: “Hả? Ta lên đó làm gì? Chôn cùng với hắn à?!”
Lục Thiên Du tưởng mình nghe lầm. Nàng đâu phải thiên mệnh chi tử gì, không có hào quang bảo vệ, nếu nam chính rơi xuống còn có thể sống sót, thì nàng rơi xuống chắc chắn toi mạng.
【Ngươi dù gì cũng là tân binh, mà mỗi tân binh của cục ta khi thực hiện nhiệm vụ ở thế giới đầu tiên đều có một giai đoạn bảo hộ kéo dài hai mươi bốn canh giờ.】
Hệ thống cam đoan: trong khoảng thời gian đó, cho dù nàng có rơi xuống vực, cũng sẽ bình an vô sự, 【Thuận tiện dùng cơ hội này dẫn nam chính thoát khỏi sự khống chế của đám người kia.】
Lục Thiên Du quyết định tin tưởng đồng đội của mình 0771.
Còn làm sao để lẻn lên xe ngựa của nam chính?
Chỉ có thể dốc hết vốn liếng diễn xuất mà thôi.
Dù quá trình không giống như nàng dự đoán, nhưng ít nhất vẫn thành công leo lên được.
Đám người này vì đề phòng vạn nhất, chắc chắn sẽ không để nàng sống sót rời khỏi nơi đây. Thế nên mang nàng theo cùng Bắc Nhạn Hề lao xuống vách núi là biện pháp tốt nhất.
“Ngươi…” Lục Thiên Du vừa mở miệng, xe ngựa đột ngột xóc mạnh một cái! Cả người nàng nghiêng ngả, suýt nữa đập vào vách xe!
“Có mai phục! Mọi người cẩn thận!”
“Ngựa hoảng rồi!”
“Mau! Mau bảo vệ công tử!”
…
Bên ngoài hỗn loạn, tiếng kêu hoảng loạn của mọi người đan xen lẫn lộn.
Lòng nàng trầm xuống cốt truyện bắt đầu rồi!
Còn chưa kịp hành động, cổ tay nàng đã bị ai đó nắm chặt.
Bắc Nhạn Hề bỗng đứng bật dậy, kéo nàng lao về phía màn xe.
Thế nhưng bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã bị chắn bằng một tấm ván ngăn, lối thoát duy nhất bị chặn kín.
Lục Thiên Du cảm nhận được lực siết nơi cổ tay càng thêm chặt. Sau đó, thiếu niên ấy quay sang nhìn nàng, khóe môi khẽ cong nhưng giọng điệu chẳng chút vui vẻ: “Giờ ngươi muốn đi, đã muộn rồi.”