Vương thị chuẩn bị hôn lễ như cũ, nửa tháng qua, Vương gia luôn bận rộn không ngừng.
Trước ngày đại hôn một hôm, từ sáng sớm trời đã đổ mưa, kéo dài suốt cả ngày, mãi đến chạng vạng mưa mới nhỏ dần. Những cơn gió lạnh mang theo hơi nước thổi qua rừng trúc, khiến lá trúc xào xạc rung động. Dưới mái hiên Lăng Phong Viện, từng giọt nước nhỏ xuống, đập vào lá chuối tây phía dưới, từng giọt, từng giọt, mang theo vài tia thê lương khó tả.
Tiện Dung từ chỗ Vương Hoán trở về. Hôm nay nhà gái đến an giường, mang theo giá giường khắc hoa, bình phong trúc tía, án thư gỗ đỏ, từng món từng món chuyển đến đây. Từ buổi chiều, tiếng cười nói rộn ràng, không khí vô cùng náo nhiệt. Vậy mà khi đến đây, nàng chỉ cảm thấy quạnh quẽ. Đặc biệt khi đứng trong đình viện, qua một khung cửa sổ, nàng thấy Tần Khuyết ngồi bên trong, chẳng làm gì cả, chỉ tĩnh tọa, bất động nhìn ra ngoài cửa sổ phía nam.
Đã nhiều ngày nay, mọi người trong Vương gia đều đắm mình trong niềm vui chuẩn bị hỷ sự, nhưng Tần Khuyết thì không. Hắn đứng ngoài lề, như thể tất cả những điều này chẳng liên quan gì đến hắn.
Nàng có thể hiểu được sự dửng dưng của hắn, nhưng vẫn thấy kỳ lạ. Sao lại có một người quái gở như vậy, đối với náo nhiệt chẳng chút hứng thú, đối với mỹ vị cũng không quan tâm, đối với mọi thứ mới mẻ đều thờ ơ. Hôm nay trong nhà mời đoàn xiếc ảo thuật đến, ngay cả đại bá cũng đến xem vài lần, vậy mà hắn lại chẳng thèm đi.
Nàng đẩy cửa bước vào, thấy hắn ngồi bên cửa sổ, y phục đã bị nước mưa làm ướt nhẹp. Những cơn gió mang theo mưa bụi thổi vào, trong buổi chạng vạng lành lạnh này, thực sự có chút lạnh lẽo.
Tiện Dung nhìn hắn, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT