“Hạc Đỉnh Hồng?” Lương Võ sửng sốt, nghĩ thầm kia chính là bí dược trong cung. 

“Đúng vậy.”

Hai ngày sau là hỷ yến, là còn đủ thời gian, Hạc Đỉnh Hồng một giọt trí mạng, điện hạ đây là muốn…… Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giết chết Tiện Dung quận chúa?

Lúc sau hỷ yến là rượu hợp cẩn, đem dược hạ vào rượu, Tiện Dung quận chúa uống xong liền sẽ lập tức mất mạng, thất khiếu đổ máu mà chết.

Sẽ không có người sẽ hoài nghi một tay thư sinh hàn môn trói gà không chặt, huống chi Hạc Đỉnh Hồng là độc dược trong cung.

Trong cung từng phái người tới ám sát Tiết Kha, liền có động cơ ám sát Tiện Dung quận chúa, Vương gia đem ánh mắt hoài nghi hướng về trong cung, triều đình lại là một hồi đại loạn!

Nghĩ thông suốt điểm này, Lương Võ thầm than điện hạ quả thực kỳ mưu! Triều đình càng loạn, mấy phe phái đấu đến càng tàn nhẫn, đối bọn họ càng có lợi!

Lúc này ngoài cửa hộ vệ tiếng bước chân truyền đến, Tần Khuyết nói: “Được rồi, ngươi đi đi.”

“Vâng.” Lương Võ lặng lẽ trốn sau rèm. Hộ vệ mở cửa nhìn vào, thấy “Tiết Kha” vẫn ngồi bên án thư như thường, liền yên tâm đóng cửa lại. Lương Võ nhân lúc cửa đóng, lặng lẽ lẻn qua cửa sổ rời đi.

Mọi người rời khỏi, hộp thức ăn trong phòng vẫn chưa nguội, xác sau giường sớm đã hóa thành một vũng bùn. Căn phòng vẫn tĩnh lặng, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

——

Tiện Dung ngồi lại trước bàn tròn. Canh bao vừa được hâm nóng, thơm ngào ngạt bày trước mặt nàng. Sau khi vừa đe dọa vừa dụ dỗ một phen, Tiện Dung tự thấy mình làm rất tốt, lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng gắp một chiếc canh bao, vừa ăn được một nửa thì đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng nuốt xuống, quay sang Thường Thường hỏi: “Ngươi nói hắn sẽ không tự sát chứ?”

Thường Thường bị hỏi đến ngây người, do dự đáp: “Chuyện này… hẳn là không đến mức đó đâu?”

Rồi rất nhanh tiếp lời: “Quận chúa dung mạo như hoa, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, ngay cả Thái tử cũng ái mộ. Được cưới quận chúa là phúc khí ngập trời. Tiết công tử chỉ là đọc sách đến ngốc, nhất thời nghĩ quẩn mà thôi.”

Phương Phương cũng phụ họa: “Đúng vậy, khó trách người ta gọi là thư sinh ngốc. Tiết công tử chính là một con mọt sách!”

Tiện Dung cảm thấy có lý, nhưng vẫn không khỏi cảnh giác, bèn phân phó: “Các ngươi sắp xếp người canh giữ trong phòng hắn, phái hai hộ vệ đến, trông chừng hắn. Dọn sạch mọi vũ khí sắc bén trong phòng. Ai để hắn chết, ta sẽ hỏi tội người đó.”

“Vâng, nô tì sẽ đi phân phó ngay.” Thường Thường biết chủ tử coi trọng việc này, lập tức tự mình đi lo liệu.

Chưa đầy nửa canh giờ, Tiểu Thúy từ sương phòng chạy đến báo tin vui: Tiết Kha đã chịu ăn cơm!

Tiện Dung đang kiều chân đùa với một con chim. Đó là một con anh vũ lam đỉnh lục vũ, tên Tiểu Hoan, dung mạo xinh đẹp. Được nha hoàn thuần dưỡng từ nhỏ, nó thông minh lanh lợi, biết nói không ít lời.

Nghe tin Tiết Kha chịu ăn, Tiện Dung biết hắn đói chịu không nổi, hoặc có lẽ lời nàng vừa nói đã có hiệu quả, khiến hắn giao động.

Nàng cao hứng, từ trên sập ngồi dậy hỏi: “Hắn ăn bao nhiêu?”

Tiểu Thúy đáp: “Không ăn nhiều, nhưng cũng được hai chiếc canh bao và nửa bát cháo.”

Tiện Dung đắc ý: “Đó là đương nhiên, canh bao nhà chúng ta, thần tiên cũng phải khen ngon!” Rồi hỏi tiếp: “Hắn có nói gì không?”

Tiểu Thúy lắc đầu: “Hắn không nói gì, vẫn như trước.”

Tiện Dung không thất vọng, phân phó: “Giữa trưa tiếp tục đưa cơm, mỗi bữa đều giống như của ta.” Nàng nhìn sang Thường Thường: “Nghe rõ chưa? Dặn trù phòng, thức ăn giống của ta, mỗi bữa làm hai phần.”

“Vâng, nô tì sẽ đi phân phó.” Thường Thường nhanh chóng rời đi.

Tiện Dung lại nhìn Tiểu Thúy: “Các ngươi đối xử với hắn tốt một chút, sáng nay làm thế nào thì tiếp tục như vậy.”

“Vâng…” Tiểu Thúy đáp, nhưng hơi do dự.

Sáng nay, nàng không biết vì sao đột nhiên đau bụng, bèn đặt hộp thức ăn trên hành lang rồi vội chạy đi nhà xí. Khi trở lại, hộp thức ăn đã biến mất. Hỏi hộ vệ, họ nói hộp thức ăn đã được đưa vào, do Tiểu Bích mang. Nhưng khi hỏi Tiểu Bích, nàng ta lại bảo không có. Chuyện này quả thực kỳ lạ, nhưng báo với quận chúa thì dường như vô nghĩa. Suy nghĩ một chút, nàng quyết định không nói.

Lúc này, Tiện Dung đã giao Tiểu Hoan cho Phương Phương, vừa đứng dậy khỏi sập vừa nói: “Đi, chúng ta xem hỷ phục làm đến đâu rồi!”

Thấy tình hình, Tiểu Thúy biết không cần bẩm báo, bèn cáo lui. Tiện Dung dẫn nha hoàn đến tú phòng.

Việc thành thân đến gấp, nhiều thứ đều được chế tạo vội vàng. Phần lớn giao cho tiệm trang sức tơ lụa bên ngoài, nhưng trong phủ cũng làm một số. Hỷ phục của nàng và Tiết Kha do chính tú phòng trong phủ đảm nhận.

Hỷ phục đã gần hoàn thiện, chỉ còn vài chỗ thêu thùa do bảy tám tú nương phân công thực hiện. Tiện Dung xem hỷ phục của mình một lúc, rồi nhìn sang hỷ phục tân lang. Nghĩ đến Tiết Kha dung mạo trắng trẻo, ngũ quan anh tuấn, thân hình thon dài, khoác hồng y hỷ phục này chắc chắn sẽ là độc nhất kinh thành, nàng không khỏi nở nụ cười, lòng càng thêm vui vẻ.

“Sau khi hỷ phục hoàn thành, các ngươi tiếp tục may thường phục cho hắn, làm nhiều một chút, dùng nguyên liệu màu sắc tươi sáng.” Tiện Dung phân phó.

Bộ lam bố y xám xịt trên người hắn, nếu thay bằng y phục rực rỡ, chắc chắn sẽ càng thêm nổi bật.

Tiện Dung là tiểu tổ tông của Vương gia, tú phòng tự nhiên không dám chậm trễ, ghi nhớ mọi lời nàng dặn.

Xem xong hỷ phục, vừa rời tú phòng được vài bước, Tiện Dung đúng lúc thấy ca ca Vương Hoán và ngũ ca Vương Quýnh cùng đi về phía trước. Nàng lập tức tiến đến hỏi: “Ca, ngũ ca, các huynh đi đâu?”

Vương Quýnh nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: “Bọn ta vào cung diện kiến Thái hậu, muội có muốn đi cùng không?”

“Tốt!” Tiện Dung đáp, định chạy theo, nhưng Vương Hoán ngăn lại: “Ta thấy muội đừng đi thì hơn.”

Tiện Dung sợ nhất là nhàm chán. Đã lâu nàng chưa vào cung, thật sự có chút nhớ Thái hậu cô mẫu. Lần trước, cô mẫu còn bảo nàng mang Tiểu Hoan vào cung cho bà xem.

Vương Hoán giải thích: “Bọn ta vào cung có việc bẩm báo, không phải trò chuyện. Hôn kỳ chỉ còn hai ngày, muội nên ở nhà chờ, kẻo đêm dài lắm mộng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Vương Hoán là ca ca ruột của nàng, đứng hàng thứ bảy. Tuy nhỏ hơn ngũ ca Vương Quýnh hai tuổi, nhưng tâm tư kín đáo hơn.

Nghe ca ca nhắc nhở, Tiện Dung thấy có lý, bèn không đi theo, dặn dò hai người: “Vậy các huynh đi đi, nhớ mang về cho ta chút phù dung tô.”

Phù dung tô trong cung Thái hậu ngon tuyệt, là một trong những món nàng yêu thích nhất.

Vương Hoán và Vương Quýnh cười đáp ứng rồi rời đi. Tiện Dung mang theo chút mong chờ xen lẫn phiền muộn, đi dạo trong phủ, chậm rãi chờ ngày hôn lễ.

Trước hỷ yến một ngày, Lương Võ lại lén vào sương phòng, đưa một bình sứ cho Tần Khuyết.

Đó chính là bí dược Hạc Đỉnh Hồng mà hắn dặn chuẩn bị.

Lương Võ nhân tiện bẩm báo: “Điện hạ, mấy ngày qua thuộc hạ đã dò la tình hình Vương gia. Vương gia có ba huynh đệ, ba huynh đệ sinh được chín nhi tử, đều là nam đinh. Chỉ có lão tam Vương Đăng Dục có một nữ nhi, chính là Tiện Dung quận chúa. Vì là nữ nhi duy nhất của Vương gia, nàng từ nhỏ được nuông chiều. Ba năm trước, Vương gia lập công, được phong hầu tước. Thái hậu làm chủ, khiến bệ hạ phong nàng làm quận chúa.”

“Nàng muốn chiêu tế, Vương gia có thái độ thế nào?” Tần Khuyết hỏi.

Đây là điều hắn nghi hoặc nhất. Tiện Dung là quận chúa, lại là nữ nhi duy nhất của Vương gia, chuyện hôn sự lớn như vậy, cả Vương gia lại để nàng tự ý làm bậy sao?

Lương Võ đáp: “Thuộc hạ quan sát, Vương gia dường như khá thản nhiên. Tam gia Vương Đăng còn trong viện dặn dò hạ nhân mời đầy đủ khách khứa, ít nhất trông không phản đối. Tuy nhiên, Đông Dương hầu Vương Bật không ở kinh thành, nên thái độ của ông ta chưa rõ.”

Đông Dương hầu là lão đại Vương gia, cũng là gia chủ. Nửa tháng trước, ông ta hộ tống Hoàng hậu nương nương đi tế bái hoàng lăng. Hôn sự của chất nữ, ông ta không nhất thiết phải tham dự. Nhưng Vương gia là đại gia tộc, lại không thể chờ nổi mấy ngày này? Nhất định nhân lúc Đông Dương hầu vắng mặt để hoàn thành hôn sự?

Hiển nhiên, Tiện Dung vội vã xuất giá, nhưng nguyên nhân là gì, bọn họ vẫn chưa rõ.

Tần Khuyết nhìn bình Hạc Đỉnh Hồng trong tay: “Ngày mai sau hỷ yến, lưu ý tin tức từ tân phòng, tùy cơ ứng biến là được.”

“Vâng.”

Đêm mai, nếu Tiện Dung quận chúa chết vì Hạc Đỉnh Hồng trong rượu hợp cẩn, Vương gia tất sẽ đại loạn, toàn phủ điều tra. Hắn dùng giả thân phận trà trộn vào, cần cẩn thận tránh bị tra ra. Còn Vương gia sẽ xử lý thế nào với tân lang của quận chúa, mọi thứ đều phải tùy tình hình mà quyết định.

Kỳ thực, Lương Võ rất muốn nói, tạm thời cưới Tiện Dung quận chúa cũng không tệ. Từ phong hào này có thể thấy nàng dung mạo không tệ, giết nàng thật đáng tiếc…

Nhưng hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói. Từ khoảnh khắc Tiện Dung trói điện hạ vào Vương gia, trong mắt điện hạ, nàng đã là người chết. Sống thêm mấy ngày chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc.

Đã đến ngày tổ chức hỷ yến.

Sáng sớm, Tiện Dung bị gọi dậy trang điểm, vẫn lo lắng hỏi nha hoàn về thái độ của Tiết Kha. Nha hoàn đáp rằng cô gia thái độ khá tốt, sáng sớm đã tắm rửa, thay hỷ phục, đang được mụ mụ trang điểm. Cuối cùng còn bổ sung: “Cô gia mặc hỷ phục càng thêm tuấn tú, chưa từng thấy tân lang quan nào xuất chúng như vậy!”

Tiện Dung vui vẻ cười rộ: “Đó là đương nhiên!” Cũng không xem là ai chọn!

Hôn sự này diễn ra gấp rút, lại là chiêu tế, nên không tổ chức long trọng. Hỷ yến diễn ra ngay tại Vương gia, không có đoạn đón dâu đưa gả, nhưng lễ tiết trong phủ không thiếu thứ gì. Hỷ yến xa hoa, thức ăn thuộc hàng nhất nhì kinh thành. Vương gia vốn là gia tộc bậc nhất, xuất thân võ tướng, làm người hào sảng, khiến người trong kinh thành tán thưởng không ngớt.

Tần Khuyết rời kinh năm mười hai tuổi. Trước đó, hắn sống trong thâm cung, không được sủng ái, ít ai biết đến. Hôm nay, hắn còn bôi phấn mỏng trên mặt, không ai liên hệ hắn với hoàng trưởng tử bất tường năm xưa.

Dĩ nhiên, có lẽ họ đã sớm quên mất hoàng trưởng tử Tần Khuyết.

Sau đại lễ, Tiện Dung và Tần Khuyết được đưa vào tân phòng.

Hầu phu nhân Tằng thị hỏi Tiện Dung, có muốn để tân lang ra ngoài kính rượu tiếp khách.

Tiện Dung nhấc một góc khăn voan, nhìn Tần Khuyết đứng yên bên cạnh, vẫn lạnh lùng cự người ngàn dặm, không chút không khí vui mừng dù mặc hỷ phục.

“Thôi bỏ đi, còn không bằng ta đi!” Nàng nói, thầm nghĩ không dám thả hắn ra ngoài, vạn nhất ra ngoài lại gây chuyện, chẳng phải làm nàng mất mặt?

Nói xong, nàng định nhấc khăn voan. Tằng thị vội ngăn lại: “Đừng vội, khăn voan phải để cô gia nhấc!”

Hỷ nương mắt sáng, lập tức đến bên Tần Khuyết: “Cô gia, đi nhấc khăn voan đi.”

Tần Khuyết mặt vô biểu tình, bước đến trước mặt Tiện Dung, nhấc khăn voan.

Tiện Dung để lộ dung nhan, cẩn thận quan sát Tần Khuyết. Nhìn một lúc, nàng hài lòng mĩm cười, rồi nói: “Được rồi, ngươi ở đây chờ, ta lát nữa sẽ quay lại.” Nàng kéo Tằng thị: “Đại bá mẫu, đi thôi!”

Tằng thị quay lại nhìn Tần Khuyết, bất đắc dĩ cùng Tiện Dung rời đi.

Hầu gia không ở đây, hôn sự này của Vương gia… Ai, thời khắc đặc biệt, Tiện Dung thích, cũng chỉ đành vậy.

Tân phòng yên tĩnh, Tần Khuyết ngồi xuống mép giường.

Cả phòng đỏ rực khiến người chán ghét, tiếng cười đùa ngoài sân không dứt. Hắn lại phải như tiểu tức phụ, chờ nữ nhân kia hồi phòng.

Vương gia là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, từ khi hắn còn ở kinh thành đã nắm quyền cao. Giờ hơn mười năm trôi qua, quyền lực Vương gia bị phân tán, nhưng vẫn nắm chắc quân quyền.

Còn Thái hậu, là nội tổ mẫu trên danh nghĩa của hắn.

Thái hậu là người tương đối bình thường trong đám người trong cung. Vương gia nắm binh quyền, vốn hắn không định đối địch với họ.

Đáng tiếc, họ lại dung túng một Tiện Dung quận chúa vô pháp vô thiên, không biết liêm sỉ.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Tiện Dung mới trở lại tân phòng.

Nàng thường thích mặc váy hồ phục tay áo bó, trang sức trên tóc đơn giản. Hôm nay khoác áo cưới phức tạp, đầu đầy châu ngọc, tuy ai cũng khen nàng mỹ mạo, nhưng thực sự vướng víu. Vào tân phòng, nàng tự tay tháo phượng thoa hàm châu, đưa cho Thường Thường, bước đến gần giường, nhìn Tần Khuyết ngồi bên mép.

Tần Khuyết vẫn nhìn thẳng, sắc mặt lạnh lùng, ngay cả khi nàng vào cũng không thèm liếc nhìn.

Tiện Dung ngồi xuống mép giường, nghiêng đầu nghiêm túc quan sát hắn.

Thật sự đẹp mắt, dù mặt lạnh cũng đẹp.

“Phấn trên mặt hơi dày, ngươi không bôi phấn sẽ đẹp hơn.” Nhìn hồi lâu, nàng đánh giá.

Hỷ nương bên cạnh nói: “Cô gia tuấn tú, bôi hay không bôi phấn đều đẹp.” Nói xong, bà bưng khay hồng sơn long phượng trình tường đến: “Nào, tân lang tân nương, uống rượu hợp cẩn.”

Tần Khuyết nhìn ly rượu, đưa tay cầm ly trước mặt mình. Khi tay hắn lướt qua ly kia, một ít bột phấn trắng thần thần không biết quỹ không hay rơi vào rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play