Ở khu đất cạnh nhà máy có một tòa nhà hai tầng, với sự xuất hiện của ông chủ mới, nơi này liền trở thành khu văn phòng.
"Cậu nói Khanh Tổng đêm qua ngủ lại ở đây?" Lý tổng tối hôm qua bận giải quyết vụ mấy tên côn đồ, mãi đến buổi chiều mới trở lại khu sản xuất.
"Trước đây chẳng phải ngài bảo tôi đi xem dây chuyền sản xuất cũ còn sử dụng được bao nhiêu không sao? Nửa đêm tôi cầm đèn pin ra xem, vừa vặn thấy Khanh Tổng từ phòng bảo vệ bước ra, cùng tôi kiểm tra, sửa chữa dây chuyền sản xuất," anh kỹ thuật viên vẻ lúng túng, xoa xoa lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Mắt Lý tổng trợn to: "Cậu ấy hiểu kỹ thuật à?"
"À, chuyện đó thì không hẳn, nhưng Khanh Tổng nói rằng, tốn bao nhiêu tiền sửa chữa cứ báo lại cho trợ lý của cậu ấy. Ngài xem..."
"Được," Lý tổng gật đầu một cái, duỗi tay vỗ vỗ ngực anh kỹ thuật viên, "Nên báo thì báo, nhưng đừng suốt ngày nghĩ cách vớt nước luộc (kiếm lợi nhỏ, không chính đáng). Khanh Tổng là người sảng khoái, thời điểm sống còn thế này, chúng ta không thể kéo chân sau (cản trở) cậu ấy."
"Hiểu ạ," anh kỹ thuật viên sờ sờ cái ót, "Chế độ đãi ngộ tốt thế này cũng khó tìm, tôi không phải loại người lấy oán trả ơn (trả ơn bằng oán hận - ý nói người vong ân bội nghĩa)."
Lý tổng cho người đó đi, cầm tập hồ sơ lý lịch của nhân viên mới tuyển đi đến cửa văn phòng, lúng túng chỉnh trang lại bộ vest trên người một chút, lúc này mới gõ cửa.
"Mời vào."
Lý tổng bước vào liền thấy Khanh Khâm ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng 1 mét. Trên bàn đặt máy tính, chậu cây nhỏ cùng bức ảnh chụp con cá sấu há miệng rộng đầy máu.
Chàng trai đang chăm chú lật xem một cuốn sách dày cộp, tựa hồ là Luật Nhãn hiệu.
"Mười công nhân mới tuyển, chiều nay có thể đến báo danh, sau đó còn cần huấn luyện khoảng ba ngày," Lý tổng đặt tập lý lịch sơ lược ở bên tay phải Khanh Khâm.
"Tạm ứng tiền lương cho họ trước đi," Khanh Khâm ngẩng đầu khỏi cuốn sách, nở một nụ cười, tay trái rút ra một chồng tài liệu từ ngăn kéo bên cạnh, đẩy đến trước mặt ông ta.
"Đây là..." Tay Lý tổng khẽ run.
"Công thức tổ truyền của nhà họ Trương (chủ công thức), tôi mua quyền sử dụng độc quyền công thức rồi. Tìm một chuyên gia phục hồi lại đi."
"Không cần không cần," Lý tổng vội vàng lắc đầu, "Cái này tốn kém quá, tôi có thể làm được. Tôi cũng là do lão Trương Tổng (chủ cũ) đích thân dạy ra."
Khanh Khâm nhíu mày. Không, ông không thể, ông làm được thì tôi làm sao tiêu tiền? Bất quá ngẫm lại, cậu lại ý thức được, nếu có một chuyên gia thật sự cứu vớt được công thức này, chẳng phải là kế hoạch phá sản thất bại sao?
"Trình độ của ông thế nào?"
"Cũng tạm được ạ," khuôn mặt ngăm đen của Lý tổng hơi đỏ lên.
Vậy tức là chẳng ra sao cả. Khanh Khâm quyết đoán nói: "Vậy cứ ông làm đi."
"Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Lý tổng lập tức đáp lời, "Chuyện quyền sử dụng nhãn hiệu, ngài muốn tìm đội ngũ luật sư sao?"
"Tôi đã có ý tưởng," Khanh Khâm nở nụ cười thể hiện mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, nhẹ nhàng đặt tay lên cuốn sách một cách không lộ vẻ gì.
Lý tổng yên tâm, ông chủ mới của mình thâm sâu khó lường, chỉ sợ đã từ Luật Nhãn hiệu tìm ra phương pháp phá giải tình hình.
Chờ ông ta ra cửa, Khanh Khâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, bỏ tay ra.
Chỉ thấy gáy sách hơi lỏng, lấp ló lộ ra bìa một cuốn sách khác bên dưới, dòng chữ lớn: 《 Một Vạn Cách Để Phá Sản 》.
Để tránh bị hai cô trợ lý (nhãn tuyến - ý chỉ người giám sát, theo dõi) phát hiện mình đi làm sờ cá (lười biếng, không làm việc), Khanh Khâm không thể không ám độ trần thương (đạt mục đích bằng cách gián tiếp, lén lút) tìm kiếm phương pháp phá sản vĩ đại.
Đáng tiếc, cuốn sách này nhìn qua là liều thuốc hay cứu cậu khỏi biển khổ, trên thực tế chỉ là cái tiêu đề đảng (ý chỉ chỉ có cái tên giật gân, nội dung rỗng tuếch), đọc đi đọc lại vẫn chỉ nói về cách khởi nghiệp thành công.
Hừ.
Khanh Khâm úp cái khung ảnh Mạnh Yểu bày ra xuống, nhét cuốn sách dày cộp vào sâu trong ngăn kéo, hoàn toàn quên mất còn có vụ kiện nhãn hiệu đang chờ giải quyết.
Chưa đầy hai ngày, Lý tổng liền mang theo một chai chất lỏng sền sệt màu nâu đen xuất hiện: "Khanh Tổng, tôi đã phục hồi lại được rồi."
Cái chai được đặt lên bàn, giống như thuốc độc của phù thủy.
Khanh Khâm nuốt nước bọt một cái, nhớ lại loại thảo dược kỳ quái cùng hóa chất lạ lẫm trong công thức, hơi không dám nếm thử.
Nhưng là, làm ông chủ, cậu nhất định phải thử một lần, bằng không lỡ thật sự làm ra đồ uống quốc dân thì sao? Kia chính là 10 triệu nhân dân tệ đã tiêu rồi!
Như vậy tưởng tượng, Khanh Khâm rốt cuộc lấy hết can đảm cầm chai lên.
"Thoạt nhìn cũng không tệ lắm," cậu gật gật đầu, sau đó uống thẳng từ miệng chai một ngụm.
Vị ngọt gắt, nồng nặc lập tức bùng nổ trong khoang miệng. Khanh Khâm suýt nữa nôn cả bữa sáng ra ngoài.
"Khanh Tổng!" Giọng Lý tổng gần như run rẩy, "Đây là dung dịch đậm đặc!"
"Không có việc gì," Khanh Khâm uống liên tục mấy ngụm nước, giọng vẫn còn hơi khàn, "Khá ngon, làm tốt lắm."
Cậu giơ ngón tay cái lên.
Lý tổng nửa tin nửa ngờ, chạy nhanh nhận lấy dung dịch đậm đặc, như thể ôm con vào lòng: "Thế... cứ thế sản xuất à?"
"Không vội."
Lý tổng đổ mồ hôi: "Nếu không ngài nếm thử..."
Không thử, tuyệt đối không thử.
Khanh Khâm: "Hàng tháng sẽ chia phần trăm (lợi nhuận) cho ông, chi tiết tìm trợ lý Mạnh nói chuyện."
"Được được được, cảm ơn ngài, Khanh Tổng ngài thật là người tốt!" Lý tổng cúi đầu khom lưng, như thể vừa tiêm máu gà (được tiếp thêm động lực, phấn khích tột độ), phải thiêu đốt cả quang lẫn nhiệt vì Khanh Tổng.
Ài, quả nhiên là không biết lòng người hiểm ác, Khanh Khâm nằm vật ra ghế cảm khái, có người nhìn qua là ông chủ tốt bụng giải nguy cứu giúp, kỳ thật trong lòng mỗi ngày đều nghĩ đến sớm một chút phá sản.
Cậu chép chép miệng, vị đọng lại lan tỏa ra.
Quái thật, tôi cư nhiên còn có cảm giác muốn uống thêm một ngụm nữa.
Ở cần cù chăm chỉ như xã súc (ý chỉ người làm việc cật lực như một con vật trong xã hội) Lý tổng 007 (làm việc không ngừng nghỉ, quên cả thời gian) ba ngày sau đó, sản phẩm "Thất Khí" đóng gói cũ của họ rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo.
Ba dây chuyền sản xuất đã được sửa chữa và cải tạo hoạt động đồng bộ. Hơn ba mươi công nhân như những chú kiến thợ miệt mài làm việc trong nhà máy.
Khanh Khâm tuần tra "lãnh địa" của mình. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt trước mắt tự động biến thành cảnh tượng tiêu điều, đổ nát sau một tháng giảm giá bán tháo.
"Trên sổ sách công ty chỉ còn 700 nghìn," Mạnh Yểu nhắc nhở Khanh Khâm.
"À? Cư nhiên còn 700 nghìn?"
Mạnh Yểu:......
"Số tiền này dùng để chuẩn bị nguyên liệu cần thiết cho sản xuất."
Khanh Khâm thở dài, quả nhiên còn phải một tháng nữa.
Trong lúc đối thoại, Lý tổng tiến tới đón, mặt mày hớn hở.
"Mọi việc thuận lợi, chúng ta rất nhanh là có thể..." Nhìn thấy Khanh Khâm mặt đen sì, ông ta nói không được nữa, nụ cười trên mặt chết cứng lại.
Không thể cười, không thể đắc ý, vênh váo, không thấy sắc mặt ông chủ nghiêm trọng sao?
"Khanh Tổng, còn có vấn đề gì sao?" Lý tổng vừa hỏi, vừa đưa chai nước có ga vừa mới sản xuất ra tới.
Khanh Khâm vừa thấy chất lỏng sủi bọt đáng sợ liền nhớ tới ngụm dung dịch đậm đặc kia, liền chỉ xách hờ trong tay, tuyệt đối không uống: "Sản xuất ra rồi, đã tìm được nhà phân phối chưa?"
"Chúng tôi trước đây hợp tác với nhà phân phối lớn nhất Cảnh Châu là Nguyên Như, sau này nước có ga Rực Rỡ chặn ngang một chân (can thiệp, gây khó dễ), chúng tôi cũng chỉ đành đi chào hàng từng siêu thị một," Lý tổng ngày thường phụ trách sản xuất, khoảng thời gian này lại bận tối mắt tối mũi (rất bận rộn), lúc này mới nói một cách uể oải.
Hèn chi ông chủ chẳng vui chút nào. Hóa ra là cậu ấy nhìn xa trông rộng, sớm đã thấy được điểm yếu trong công việc của mình.
Ông ta vội vàng nói thêm để cứu vãn: "Tôi có thể thử liên hệ một chút với giám đốc Tôn ở siêu thị Cảnh Lệ, ông ấy phụ trách mảng cung ứng, là một kênh phân phối."
Siêu thị Cảnh Lệ là chuỗi siêu thị lớn nhất địa phương ở Cảnh Châu, ước chừng có khoảng 30 chi nhánh, quả thật là một kênh phân phối tốt. Bất quá đối với Thất Bảo đã không còn huy hoàng như xưa mà nói, chỉ sợ khó lòng đạt tới."
Khanh Khâm cảm thấy việc này chẳng có hy vọng gì, nhưng không đành lòng làm nhụt chí công nhân, gật gật đầu: "Được, một két mười hai chai, một chai giá 4 Nhân dân tệ, chiết khấu 35%. Có thể lên kệ được bao nhiêu thì bấy nhiêu."
Mức chiết khấu này cao hơn 25% so với chiết khấu của các hãng đồ uống lớn như Bingrun, Guochun... trên thị trường, có thể nói là cực kỳ ưu đãi.
Lý tổng trong lòng vui vẻ, cứ như vậy, khả năng thành công cũng lớn hơn nhiều.
Tại trụ sở siêu thị Cảnh Lệ.
Giám đốc Tôn cúp điện thoại, châm điếu thuốc, thở phào nhẹ nhõm.
Thư ký vừa hay ôm tài liệu bước vào, thấy vẻ mặt này của ông ta liền trêu đùa: "Giám đốc Tôn, đã nói chuyện xong với Nguyên Như rồi à?"
Giám đốc Tôn cười một tiếng, giơ tay làm ký hiệu số 3.
"30%?" Thư ký hơi kinh ngạc, "Để quảng bá nước có ga Rực Rỡ, Nguyên Như cũng chịu chi mạnh tay đấy."
"Đúng vậy," Giám đốc Tôn dập tắt tàn thuốc. "Rực Rỡ hình như mới đổi sang ông chủ mới, trong việc quảng bá thì họ không tiếc tiền."
Điện thoại vang lên.
Thư ký nhấc máy, ừ vài tiếng, quay đầu lại, biểu cảm hơi bất đắc dĩ: "Kẻ thù truyền kiếp đến rồi."
Mày Giám đốc Tôn lập tức nhíu lại: "Thất Bảo?"
Nhắc tới kẻ thù truyền kiếp của Rực Rỡ, tự nhiên là Thất Bảo. Hai nhà máy đồ uống bám rễ trên cùng một thành phố, không biết đã "quyết đấu" bao nhiêu hiệp rồi.
Nếu nói về trước kia, tuyệt nhiên không có chuyện này. Thất Bảo đã từng là một trong những nhà cung cấp quan trọng nhất của họ, doanh số hàng tiêu dùng nhanh đứng đầu bảng xếp hạng. Giờ lại sa sút đến mức phải đi năn nỉ từng siêu thị cho một ít chỗ đặt hàng, không thoát khỏi liên quan đến Rực Rỡ.
"Đúng vậy. Bất quá, không phải cái ông Trương Tổng chỉ biết 'nói phét' của nhà họ, lần này là phó tổng Lý."
Nghe được là phó tổng Lý, Giám đốc Tôn thoáng nhẹ nhàng thở ra. Vị phó giám đốc phụ trách sản xuất này là bạn học cũ của ông ta, hồi đi học tính cách đã thật thà, chắc chắn dễ đối phó hơn nhiều: "Cho ông ấy vào đi."
Lý tổng hơi lúng túng bước vào, tay xách theo một cái hộp nhỏ, chưa nói gì đã đổ mồ hôi: "Giám đốc Tôn, lần này tôi đến đây cũng đã bỏ cả thể diện để đến cầu xin anh."
"Không có việc gì, cũng coi như là bạn học cũ, nói chuyện không cần khách khí," Giám đốc Tôn ngồi im không nhúc nhích, vẫy tay cười nói, "Ngồi đi."
Lý tổng ngồi sao được? Ông ta đặt hộp lên bàn, vội vàng mở ra: "Anh nếm thử nước có ga của chúng tôi đi. Lần này hương vị chuẩn lắm rồi."
"Cho các cậu nhập khoảng mười két hàng thì tôi vẫn có quyền," Giám đốc Tôn ban đầu định đuổi đi qua loa. Ánh mắt chạm vào chai thủy tinh bên trong hộp, đứng hình, không nói nên lời.
Một chai nước có ga bằng thủy tinh rất đỗi bình thường. Trên thân chai là hai chữ "Thất Khí" theo lối chữ triện. Chợt nhìn thấy một lần nữa, như thể được trở về thập niên 80.
"Nhà các cậu sao lại đổi đóng gói? Bây giờ không phải đều là chai nhựa PET sao?" Giám đốc Tôn đặt chiếc chai quen thuộc vào tay, xoay một vòng, nhớ lại mùa hè năm thiếu niên, lén lút tiết kiệm được vài xu tiền, cùng với niềm vui sướng sủi bọt trào dâng.
Lý tổng: "Chúng tôi đổi sang ông chủ mới, định đi theo phong cách hoài cổ, mua lại công thức cũ từ ông Trương (chủ công thức) và phục hồi nó. Bây giờ là 'Thất Khí' trong ký ức."
Giám đốc Tôn tháo chùm chìa khóa bên hông, dùng đồ khui chai treo trên chùm chìa khóa để mở nắp chai nước có ga. Lớp bọt trắng xóa trào lên, mùi hương quen thuộc bay ra.
"Hình như đúng vị ngày xưa rồi," Giám đốc Tôn uống một ngụm. Những hạt bọt khí nhỏ xíu tan trong miệng, vị ngọt thanh và mùi hương sảng khoái "đúng điệu" (gãi đúng chỗ ngứa - ý chỉ rất vừa lòng, hợp ý) lan tỏa khắp khoang miệng. Bất giác yết hầu chuyển động, liên tục nuốt ba ngụm. Uống xong tinh tế cảm nhận dư vị, lại có cảm giác muốn uống thêm hai ngụm nữa.
Giám đốc Tôn than thở một tiếng: "Chính là hương vị ngày xưa. Các cậu định giá thế nào?"
"Giá bán 4 Nhân dân tệ, chiết khấu 35%." Lý tổng biết điểm đáng chú ý, lập tức tung ra quân át chủ bài lớn nhất.
Giám đốc Tôn gật gật đầu: "Có thể nhập 500 két, bán thử xem sao."
"Không thể nhập nhiều hơn sao?" Lý tổng hơi sốt ruột. Họ tám tiếng một ngày có thể sản xuất 1000 két, như vậy không biết tồn kho bao nhiêu.
Giám đốc Tôn buông tay: "Không có cách nào khác. Các cậu cũng muốn bán, họ cũng muốn bán. Nguyên Như chi mạnh tay để quảng bá Rực Rỡ, chúng tôi làm sao bây giờ, chỉ có bấy nhiêu chỗ trống. Cũng là nể mặt bạn học cũ mới ưu tiên cho các cậu một ít đấy."
Có còn hơn không, Lý tổng ủ rũ rời đi.
Khanh Khâm nghe xong tin tức lại hơi ngạc nhiên. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho việc nước ngọt sẽ "thối rữa" trong kho rồi. Bất quá chỉ 500 két thì cũng chẳng tạo nên được sóng gió gì, tủm tỉm cười nói: "Làm không tồi, chờ 500 két này ra mắt thị trường về sau thì tốt thôi."
Xuất sư bất lợi (khởi đầu không thuận lợi), Khanh Tổng chắc cũng khó chịu lắm. Như vậy còn có thể cười an ủi người khác, đây đúng là phong thái của một đại tướng. Mạnh Điệu lại viết vào nhật ký quan sát.
Ngày hôm sau, xe vận tải liền chở 500 két nước có ga đến kho tổng, chờ được lên kệ, đến tay người tiêu dùng.