Sự tình Giang Nam đã bình định, trần ai lạc định. Vương Xương Bình mang chứng cứ về kinh thành, trước khi đi dặn dò nước thuốc cho mắt phải dùng mỗi ngày, đến khi thấy rõ mới thôi.  
Xử lý xong việc ngoài kia, Thẩm Minh Châu vội trở về trạm dịch. Dù có nha hoàn và gã sai vặt chăm sóc Tạ Thanh Lâm, nghĩ đến sáng nay, khi nàng rời đi, hắn mê mang nói chuyện theo hướng nàng, cố nặn nụ cười để nàng không lo, nàng lại càng lo lắng.  
Rõ ràng là người từng được nâng lên tận trời, khâm sai đại thần do thánh nhân phái, giờ mọi người vào kinh lĩnh thưởng, còn hắn chỉ có thể ở đây, sợ va chạm.  
Trở về sân trạm dịch, Thẩm Minh Châu thấy lo lắng của mình không vô lý. Lúc này hoàng hôn buông xuống, ngoài trời ấm áp, nhưng Tạ Thanh Lâm lẻ loi dựa vào ghế trong phòng, dò tay muốn lấy chén trà.  
Nghe tiếng bước chân nàng, thần sắc hắn từ ngây dại trở nên vui vẻ, thử hỏi: “Minh Châu, là ngươi trở lại sao?”  
Thẩm Minh Châu nhẫn không nổi, lấy chén trà hắn mò mãi không được đưa qua, nhẹ giọng đáp.  
Tiếng bước chân nàng khác người khác, như làn gió nhẹ vờn quanh Tạ Thanh Lâm. Hắn chậm rãi nở nụ cười, nhận chén trà:  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play