Nghe thanh âm ấy, sắc mặt Thẩm Minh Châu không lộ chút kinh ngạc, thần sắc lại sáng bừng, hướng ra ngoài khẽ gọi: “Có phải công tử đến không?”
Thấy nàng thần sắc nhẹ nhàng mà vui vẻ, tựa hồ thân quen với người đến, Tạ Thanh Lâm lập tức cứng đờ tại chỗ. Hắn hướng cánh cửa vừa mở mà nhìn, chỉ thấy một thiếu niên bước vào.
Người ấy thân khoác thanh y, kiểu dáng giản đơn nhưng chất liệu thượng hạng, dường như đến vội vàng nên gương mặt thoáng ửng hồng. Tuổi chừng mười tám mười chín, dung mạo tuấn tú, trên mặt điểm đôi lúm đồng tiền.
“Thẩm cô nương, ta nghe Vương thúc nói ngươi đã đến, liền ghé qua xem.” Hắn lộ vẻ quan tâm, như thể đã quen biết Thẩm Minh Châu từ lâu, lời nói đầy ý tứ săn sóc. Sau đó, hắn khẽ ngẩn ra, như vừa trông thấy Tạ Thanh Lâm, mới mở miệng hỏi: “Vị huynh đài này trông thật tuấn tú lịch sự, chẳng hay là ai?”
Lời này kín kẽ như nước không lọt, dù trước đó chưởng quỹ đã hỏi qua thân phận của Tạ Thanh Lâm, hắn lại giả vờ không biết mà hỏi lại. Là quên thật hay cố ý? Sắc mặt Tạ Thanh Lâm trầm xuống, cảm nhận được ý đồ không tốt từ người đến.
Nhưng Thẩm Minh Châu chẳng để tâm, nàng mỉm cười nói với người ấy: “Vị này là huynh trưởng của ta, Tạ Thanh Lâm, từ kinh thành đến Giang Nam để phá án.”
Nàng cười nhẹ, rồi chỉ vào ghế bên cạnh, quay sang Tạ Thanh Lâm: “Vị này là Triệu Ôn, Triệu công tử. Khi ta mới mở Vân Tưởng Các, nhờ hắn chịu cho thuê mặt tiền cửa hiệu, ngay cả vải vóc ban đầu cũng do hắn giúp ta liên hệ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play