Lời vừa thốt ra, Tạ Thanh Lâm kinh ngạc nhận ra mình chẳng hề hối hận, thậm chí cảm thấy một chút khoái ý không nói không chịu được.
Hắn sớm đã muốn nói ra những lời này.
Ngày trước, bất kể hắn tặng Thẩm Minh Châu thứ gì, dù chỉ là một tờ chữ mẫu hắn cho là viết đặc biệt đắc ý, nàng cũng vui mừng như được bảo vật, nâng niu trong tay.
Thẩm Minh Châu nhìn hắn với ánh mắt xa lạ. Dù ngày xưa hắn bận rộn, có chút không kiên nhẫn với sự quấn quýt của nàng, cũng chưa từng giận dữ như vậy. Nhưng chỉ một chút, nàng hiểu ra, chuyện này quả thật là lỗi của nàng.
Nếu không phải nàng, mẫu thân chẳng bị Giang phu nhân nhục nhã như thế.
“Huynh trưởng, chuyện này đúng là Minh Châu sai. Ta không nên nói những lời đó. Chỉ là…”
Thẩm Minh Châu định giải thích, nhưng bị Tạ Thanh Lâm ngắt lời. Hắn ngẩng lên, nhìn thiếu nữ trước mặt. Ánh mắt thanh lãnh ngày xưa không còn, đồng tử thâm thúy nhuốm chút u ám: “Ta nói không phải Giang phu nhân, mà là Giang Thiếu An.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play