Trong sân vắng lặng, ánh trăng lạnh phủ lên từng phiến đá, chỉ nghe thấy tiếng gió rít khe khẽ như thở dài. Ba đại nha hoàn nằm rạp dưới đất, da tróc thịt bong, máu rịn qua lớp y phục. Cảnh tượng ấy khiến cả đám nô tỳ trong viện sợ đến nín thở, không ai dám động đậy, lặng như ve đông ngủ say.
Bùi Thận đứng giữa sân, áo bào xanh ngọc phất nhẹ trong gió đêm, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua một vòng rồi trầm giọng nói: “Bình thường bận việc bên ngoài, hiếm khi trở về phủ. Ai ngờ viện này lại thành ra không quy không củ.”
Giọng nói tuy không lớn, nhưng từng chữ như gió bấc đâm vào da thịt. “Về sau còn có kẻ cãi cọ vô cớ, thì hình phạt tuyệt không dừng lại ở năm trượng.”
Niệm Xuân và Thúy Vi được dìu dậy, đôi mắt đẫm lệ, cùng các nha hoàn đồng thanh cúi đầu nhận lỗi, run rẩy “dạ” một tiếng. Bùi Thận khẽ phất tay, bấy giờ mọi người mới dám lùi xuống. Không ai dám thở mạnh, lặng lẽ tản ra như đám lá khô trong gió.
Gió đêm mát lạnh, như nước trăng thấm vào lòng người. Thẩm Lan đứng trong gió, thân mình mảnh khảnh run rẩy, gió lùa qua tay áo lạnh tê tái tận xương.
Bùi Thận liếc thấy, liền cởi áo bào xanh ngọc khoác đưa qua: “Khoác vào đi.”
Thẩm Lan sửng sốt, cúi đầu thấp giọng: “Thưa Gia, nô tỳ không lạnh.” Chỉ là chủ tớ, nàng không dám nhận sự thân thiết quá mức như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play