Dẫu chưa chính miệng đáp ứng chuyện hôn sự với Bùi Thận, nhưng Thẩm Lan vẫn không thể từ chối chuyến đi đến kinh đô. Bởi lẽ, Bùi Thận muốn đưa Triều Sinh đến gặp thân phụ của mình Bùi Kiệm.
“Ngài là phụ thân của Triều Sinh, sẽ đối xử tốt với nó.” Nàng thản nhiên nói, trong mắt không một tia nghi ngờ đối với y, “Đã vậy, ta theo làm gì.”
Bùi Thận dở khóc dở cười. Trong lòng thầm than nàng đúng là cố chấp, đành phải đổi sang cách khác để khuyên giải.
“Nếu nàng không vì Triều Sinh, cũng nên nghĩ cho bản thân một chút.” Y kiên nhẫn giải thích: “Việc khảo sát và chọn giống cây trồng ở phương Nam khác xa với phương Bắc. Như cây quýt ở phía Nam, đưa ra Bắc lại thành cây chỉ, biến đổi rất lớn. Dù gì nàng cũng nên phái vài thuộc hạ đến kinh đô, phối hợp với quan phụ trách nông nghiệp địa phương, thử xem giống cây có thích nghi được với khí hậu hay không.”
Ngẫm đi nghĩ lại, lời ấy nghe cũng có lý. Thẩm Lan gật đầu cười khẽ: “Chỉ được cái mồm mép.”
Bùi Thận nghe vậy thì nghẹn lời. Trong bụng âm thầm thở dài: chẳng biết đến khi nào mình mới hết kiếp làm người sai vặt trong lòng nàng, có khi phải ba năm cũng nên?
Nghĩ vậy, y bất giác mở miệng hỏi: “Đến kinh rồi, nàng chắc không định ở trọ ngoài quán đâu nhỉ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT