Bùi Thận trở về Diêm Tào Sát, bước qua hành lang dài lát đá xanh, chỉ thấy khung cảnh vắng lặng như không vướng bụi trần. Y xốc mành trúc, ánh mắt quét qua sảnh chính một vòng, chẳng thấy lấy một bóng người, sắc mặt liền trầm xuống, giọng cũng lạnh đi vài phần:
“Người đâu cả rồi?”
Vú già lo việc tạp vụ đang tưới nước mấy khóm chuối tây dưới mái hiên nghe thấy, vội buông thùng, khúm núm bước lại bẩm: “Bẩm đại nhân, Trụy nhi với Mặc Nghiên vốn đang trực ở hành lang, nhưng vừa nãy thấy trong người không khỏe, nên xin nghỉ tạm.”
Hai tiểu nha đầu ấy vốn tính hiếu động, còn chưa lớn hẳn, thường ngày Bùi Thận cũng hiếm khi quát nạt, càng không để tâm sai sử. Hôm nay không gặp, y cũng chẳng truy hỏi nhiều, chỉ nhàn nhạt liếc vú già một cái, đoạn nói: “Đi gọi Thấm Phương đến.”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Lan đã bưng khay trà nhỏ bước tới, thấy Bùi Thận vẫn đứng ngoài cửa không vào, liền lên tiếng:
“Gia, Triệu nương tử trong bếp vừa mới nấu cho ngài chén nước mơ giải nhiệt.”
Bùi Thận cúi đầu nhìn, thấy trên khay là một chén sứ men trắng nông lòng, trong đó nước mơ ánh nâu trong suốt, đá vụn tan gần hết, bên miệng còn lấm tấm vài giọt nước đọng. Ánh mắt y dừng lại một thoáng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT