Việc Dư Đăng không muốn đi tìm Ninh Chanh để báo thù khiến khí linh có phần không cam lòng.
Bản thân nó vốn chỉ là một pháp khí dạng như bách khoa toàn thư, là nhờ được Thiên Đạo ban cho một tia sức mạnh mà dần dần sinh ra ý thức độc lập. Bởi có mối liên hệ cảm ứng với Thiên Đạo, nó có thể tra xét được rất nhiều thứ mà người khác không thể chạm tới, kể cả bản chất của thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.
Theo cách nói hiện đại, khí linh chính là fan CP "Dư Đăng × Tạ Ỷ Lan" kiểu thiết huyết trung thành. Mà Ninh Chanh kẻ từ thế giới bên ngoài xuyên đến, trong mắt nó chính là một "người thứ ba chen chân vào" không biết xấu hổ. Dựa vào việc biết trước vận mệnh, cố ý ban ơn cho Tạ Ỷ Lan, dùng chút ân tình trói hắn bên mình, âm mưu cướp đoạt vị trí vốn thuộc về Dư Đăng.
[Ghê tởm, thật ghê tởm!]
Khí linh líu ríu, [Ta ghét nhất là người thứ ba chen chân vào quan hệ của người khác!]
Dư Đăng vừa đi vừa nhắc nó bằng giọng lý trí: “Ta và Tạ Ỷ Lan vốn không phải đạo lữ. Đúng là trước kia ta từng thích hắn, nhưng việc hắn muốn ở bên ai là chuyện của hắn. Ninh Chanh kéo dài thời gian tiếp viện là sai về đạo nghĩa, phải xin lỗi chúng ta và người dân trấn Dư Tân, nhưng về tình cảm thì không thể gọi là chen chân.”
Khí linh tức đến muốn nổ phổi: [Rõ ràng là ngươi đến trước! Ngươi và Tạ Ỷ Lan vốn được định là đôi thần tiên quyến lữ!]
Dư Đăng chỉ cười nhạt, không cho là đúng.
Điều y cần làm bây giờ là trước tiên có được một thân thể thích hợp, sau đó đi tìm sư tôn, tìm lại những sư đệ sư muội đáng yêu của mình, sống thật tốt, xóa đi bóng ma do cái chết của y để lại trong lòng họ. Còn Tạ Ỷ Lan... đã bị y xếp sau tất cả những điều quan trọng kia. Chờ đến khi thời gian trôi qua đủ lâu, rất có thể người ấy trong lòng y cũng chỉ còn lại tình nghĩa đồng môn như những sư đệ phong khác.
Dư Đăng quay đầu nhìn lại sau lưng, nơi sườn tuyết sơn, mới phát hiện không biết từ khi nào, rừng băng rộng lớn đã hiện ra, trải dài khắp vùng phía sau núi.
Y đã ra khỏi trận pháp ẩn thân của sư thúc tổ.
Cùng lúc đó, ở một nơi tối tăm vô tận nào đó, một chiếc đèn nhỏ tinh xảo bất ngờ sáng lên. Ánh sáng mỏng manh như đom đóm chớp nháy, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Phía sau ngọn đèn ấy, một thanh niên có gương mặt tuấn tú đang nhập định bỗng mở bừng mắt.
Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dẫn hồn đã tắt suốt ba trăm năm, suýt chút nữa tưởng rằng đó là ảo giác của chính mình.
Dư Đăng.
Hắn thì thầm gọi tên y, cảm nhận đại khái phương hướng, rồi nhanh chóng đứng dậy. Hắn thu chiếc đèn vào không gian trữ vật, gọi ra bội kiếm, phóng thẳng về hướng Bắc.
Cùng lúc ấy, Dư Đăng vừa vặn từ chối đề nghị của khí linh về việc đi tìm Tạ Ỷ Lan để hàn gắn lại quan hệ.
[Tại sao? Tại sao chứ?!]
Khí linh cảm thấy CP mà nó đẩy thuyền chắc thật sự sẽ BE (bad ending), liền cuống cuồng: [Ngươi không phải đã biết rồi sao? Tạ Ỷ Lan bị nhốt ba ngày là vì vô tình kích hoạt cơ quan trong bí cảnh, sai là ở chỗ Ninh Chanh cố tình khiến hắn đi kiểm tra cơ quan kia. Ngươi phải tố giác Ninh Chanh, chứ không nên kết án tử Tạ Ỷ Lan a!]
Dư Đăng cười khẽ, vẫn kiên nhẫn giải thích: “Ta buông bỏ hắn, không chỉ vì chuyện đó. Ngươi cũng nói rồi, kể cả trong thoại bản, lúc bọn ta còn là sư huynh đệ thân thiết, ta cũng phải theo đuổi hắn suốt ba trăm năm mới khiến hắn thích ta. Còn bây giờ, sau khi bọn họ vì sơ suất mà hại ta chết, bị nhốt 50 năm để kiểm tra tâm ma... ngăn cách nhiều đến vậy, ta còn cố ép làm gì? Phải tốn thêm bao nhiêu năm nữa?”
Khí linh thở dài: [Thật ra ta cũng cảm thấy ba trăm năm đúng là quá sức tưởng tượng.]
Trong thoại bản, ba trăm năm được miêu tả lướt qua, người đọc sẽ không cảm thấy dài. Nhưng với Dư Đăng, ba trăm năm chính là từng năm từng tháng, rất dài, rất mỏi mệt, đủ khiến người ta không còn thấy hy vọng.
“Nếu có người nói với ta rằng, chỉ cần bỏ ra ba năm là có thể đào được bảo vật mà ta mong muốn, ta sẽ rất vui vẻ mà kiên trì ba năm, cho đến khi lấy được nó. Nhưng nếu thời gian ấy biến thành ba trăm năm, thậm chí còn lâu hơn, ta sẽ không muốn nữa. Con người không nên cố cưỡng cầu những thứ vượt quá sức mình. Ta đã chết một lần, cũng đã nhìn rõ rồi.”
Khí linh bỗng thấy hơi hối hận vì đã tiết lộ cốt truyện nguyên bản cho y.
Cuộc trò chuyện lần này khiến một quỷ một linh đều trầm lặng, thế là câu chuyện dừng lại, mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng.
Dư Đăng đi rất lâu, rất lâu mới tới được một ngôi thôn có người ở. Bắc Vực rất lạnh, người dân nơi đây ai cũng quấn một lớp da thú dày cộm trên người. Dư Đăng chỉ mặc bộ đạo bào đơn giản, trông hoàn toàn không giống người nơi này.
May mà y trông còn nhỏ tuổi, gương mặt non nớt lại mang theo nụ cười tự nhiên, ôn hòa khiến người ta dễ sinh thiện cảm. Y tùy tiện bịa lý do rằng mình cùng đồng bạn đi du lịch rồi bị lạc, dân làng cũng không nghi ngờ gì, còn nhiệt tình mời y vào nhà nghỉ ngơi.
Lúc đó trời đã về chiều, nếu rời đi sẽ gây nghi ngờ, nên Dư Đăng ở lại giúp một lão bá trong làng kéo vài lu nước, dọn dẹp vệ sinh, rồi tá túc một đêm.
[Ngươi hình như rất thích phàm nhân.]
Khí linh nói.
[Ta cũng rất thích.]
Mang trong mình ý thức của Thiên Đạo, dĩ nhiên nó sẽ quý trọng sinh linh trong thế giới này.
[Nhưng mà cái tên giả ngươi dùng thật không xứng với ngươi chút nào, sao không lấy cái tên dễ nghe hơn đi?]
Việc Dư Đăng dùng tên giả hoàn toàn là do tình huống bất ngờ nảy ra, y chỉ đơn giản mở miệng ghép đại một cái tên gọi là Đinh Nhất Hỏa, nghe vào liền biết tùy tiện, giống như một người qua đường Giáp vô danh nào đó.
Khí linh oán giận: [Ngươi là vai chính đó! Cái tên này hoàn toàn không hợp với khí chất của ngươi chút nào!]
Dư Đăng chỉ cười nhẹ.
“Ta thấy cũng ổn mà.” Y đáp.
[Không ổn! Ta vốn còn định nhờ ngươi đặt tên cho ta nữa đó.]
Khí linh đầy tiếc nuối.
[Giờ thì thôi, ngươi tu vi quá thấp, ta quyết định tự đặt luôn.]
Khi trời hửng sáng, Dư Đăng liền cáo từ rời đi. Trước khi đi, y lặng lẽ để lại một viên linh đan dưa vàng tử cho vị đại bá kia. Nói cho cùng, đây cũng là do sư thúc tổ đưa lại từ sư tôn để y dùng tạm. Trữ vật của y trước kia đã bị hủy theo lúc tế trận, hiện tại chỉ còn biết "ăn nhờ" vào tiền bạc và linh thạch của sư tôn.
Giá mà khi đó biết mình còn có thể sống lại, y đã đưa túi trữ vật cho sư muội giữ hộ trước khi tế trận rồi. Tuy rằng trong đó cũng không có bao nhiêu đồ quý, nhưng ít ra còn hơn giờ đây, toàn thân y từ đầu đến chân đều dùng đồ người khác đưa.
Nửa tháng sau, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của khí linh, y cũng tới được thành Phong Vũ.
Dư Đăng đội nón có rèm che, vừa đi dạo mua ít đồ ăn vặt từ một đại thúc bán bánh quả hồng, vừa hỏi thăm: “Đại thúc, ngài có biết tiệm thuốc Cát Tường đi đường nào không?”
Đại thúc thoáng lộ vẻ kỳ quái: “Ngươi hỏi tiệm thuốc Cát Tường làm gì? Cũng tới tìm bảo vật của người chết à?”
Dư Đăng cảm thấy không ổn: “Bảo vật của người chết? Tiệm thuốc Cát Tường không phải chỉ là hiệu thuốc bình thường thôi sao?”
“Ngươi cái gì cũng không biết mà dám tới hỏi à?”
Nghe giọng Dư Đăng còn rất trẻ, lại thấy y ăn mặc chỉnh tề sang trọng, thái độ thì ôn hòa, dù có đội nón rèm che mặt thì cũng không làm người ta nghi ngờ gì nhiều bởi vì trên đường cũng có nhiều người ăn mặc như thế.
Đại thúc nhìn quanh một lượt, chắc chắn không ai chú ý đến họ, mới hạ giọng nói nhỏ: “Đại phu ở tiệm thuốc Cát Tường Phùng đại phu đã chết rồi. Giờ có rất nhiều người lạ kéo tới, nói ông ta cất giấu bảo vật, ai nấy đều muốn cướp.”
Dư Đăng nhíu mày.
Vị “Phùng đại phu” đó… chẳng lẽ chính là Phùng Tử Tật?
Y hỏi lại, đại thúc xác nhận: “Đúng rồi, là Phùng Tử Tật.”
“Ông ấy chết thế nào?”
“Ta sao mà biết, chỉ nghe người ta đồn thôi.”
Theo lý thì Phong Vũ Thành không có người tu tiên, vốn không nên có ai đủ khả năng uy hiếp được Phùng Tử Tật.
Ít nhất là… lẽ ra là như vậy.
Dư Đăng đành phải đích thân đến hiệu thuốc Cát Tường xem tình hình.
Trong thức hải, khí linh hét ầm lên: [Không thể nào không thể nào! Vai chính như ngươi sao lại xui xẻo đến vậy?! Tìm ai người đó chết là sao? Ngươi đâu phải học sinh tiểu học Tử Thần (Coanan)!]
Dư Đăng mặc kệ nó.
Trước cửa hiệu thuốc Cát Tường, một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi khóc. Bên trong tiệm bừa bộn hỗn độn, như thể vừa mới bị người ta phá nát.
Dư Đăng ngồi xuống, hỏi: “Ngươi sao vậy? Khóc gì thế?”
Thiếu niên mắt đỏ hoe ngẩng đầu nhìn y một cái, không thấy rõ mặt, rồi lại cúi đầu tiếp tục khóc.
Để bản thân trông có vẻ đáng tin một chút, Dư Đăng đành phải kéo tấm rèm trên nón ra, lại hỏi: “Ngươi biết Phùng Tử Tật ở đâu không?”
“Chết rồi!” Thiếu niên có phần bực bội đáp, “Trong tiệm ngoài dược liệu ra thì chẳng còn gì, đừng có hỏi nữa!”
“Ta không đến tìm bảo vật, ta chỉ muốn gặp Phùng Tử Tật.”
Thiếu niên hừ lạnh: “Ngươi cho mình một dao xuống hoàng tuyền đi, tới đó là gặp được ông ấy ngay.”
Dư Đăng không nhịn được bật cười.
[Ngươi thật quá đáng!]
Khí linh vừa kêu vừa quát: [Người ta đang đau lòng thế kia mà ngươi còn cười được!]
“Ngươi tên gì? Có quan hệ gì với Phùng Tử Tật?” Dư Đăng hỏi, “Đã nói ông ấy chết rồi, vậy dẫn ta đi tế bái một chút.”
Thiếu niên tên là Phùng Căng, là đệ tử do Phùng Tử Tật thu nhận. Có lẽ vì đã có quá nhiều người đến, hắn cũng khá quen tay, dẫn Dư Đăng vào hậu viện, đưa đến chỗ thi thể Phùng Tử Tật.
Thi thể nằm trong gian chính, xung quanh còn vương vãi giấy tiền vàng, hương nến lộn xộn. Dư Đăng thắp ba nén hương, rồi bước đến gần quan sát kỹ hơn.
Phùng Tử Tật trông khoảng ba mươi tuổi, dáng người trung bình, dung mạo tạm gọi là ưa nhìn. Dư Đăng nhìn một lúc, cảm thấy đây đúng là thi thể thật, không phải giả vờ không khỏi cảm thấy đau đầu.
Y lại hỏi Phùng Căng nguyên nhân cái chết.
“Ông ấy chữa bệnh cho con gái cưng của Thành chủ nhưng người đã chết. Thành chủ tức giận, liền đánh chết ông ấy.”
Dư Đăng cảm thấy kỳ lạ: “Không phải ông ấy được xưng là thần y sao?”
Thông tin này là do khí linh cung cấp.
Phùng Căng tức giận nói: “Thần y thì sao chứ, giỏi mấy cũng có lúc phạm sai lầm!”
Dư Đăng không khỏi nhìn hắn thêm một cái.
“Ngươi nói đúng lắm.”
[Ai...]
Khí linh thở dài.
[Khối ngọc bội kia sắp không trụ được nữa rồi, giờ biết làm sao đây? Hay là quay về tìm Lâm Tuyết Thanh?]
“Không cần.”
Tối hôm đó, thay vì ngủ tại khách điếm như thường, Dư Đăng lặng lẽ lẻn vào hiệu thuốc Cát Tường.
Phùng Căng đang ở trong phòng thắp đèn, như thể đang nói chuyện với ai đó.
[Quả nhiên hắn có bí mật!]
Khí linh reo lên.
[À đúng rồi, hôm nay ta thấy một cái tên rất hay ở quầy thuốc. Từ nay về sau ta muốn gọi là Đông Lăng.]
“Cái tên hay.” Dư Đăng khẽ khen.
Y áp sát cửa phòng Phùng Căng, nhưng vẫn không nghe rõ đối phương đang nói gì. Khí linh giờ nên gọi là Đông Lăng liền vận một chút linh lực, lặng lẽ phá vỡ kết giới cách âm. Lập tức, Dư Đăng nghe được Phùng Căng nói:
“...Dù sao ta cũng không làm đâu.”
Nghe thêm một hồi, Dư Đăng đoán rằng hắn đang nói chuyện với Phùng Tử Tật thật. Dù sao trong thành cũng không có người tu hành, có kết giới cách âm thì chẳng sợ bị người phàm nghe thấy, nếu không có Dư Đăng ở đây, e là cũng chẳng ai phát hiện.
Tóm lại, nghe đến đây thì gần như có thể khẳng định: Phùng Tử Tật chỉ giả chết, hiện giờ đang trốn ngoài thành.
Còn chuyện chữa chết con gái Thành chủ, tám phần cũng là bịa đặt.
[Cái thi thể kia là con rối của ông ta!]
Đông Lăng cuối cùng cũng nhận ra, hơn nữa còn giận dỗi vì chính nó ban đầu lại không phát hiện ra.
Dư Đăng suy nghĩ một chút, liền đẩy cửa bước vào. Phùng Căng, đang oán giận cùng Phùng Tử Tật qua truyền âm thạch, bị y làm cho giật mình đến mức đánh rơi cả truyền âm thạch xuống đất.
Không đợi bọn họ phản ứng lại, Dư Đăng đã trực tiếp nói với truyền âm thạch, tự báo danh: “Phùng đại phu, ta phụng mệnh Tuyết Thanh tiên quân đến nhờ ngươi giúp đỡ.”
Một canh giờ sau, Dư Đăng đi theo Phùng Căng đến rừng trúc ngoài thành, gặp được Phùng Tử Tật thật sự.
Với tình trạng hiện tại của y, Dư Đăng đã không còn dư hơi để quan tâm vì sao Phùng Tử Tật lại giả chết, cũng không rảnh truy cứu vì sao lại để một con rối giả làm xác mình, mỗi ngày khiến đồ đệ phải khóc lóc giữ bên cạnh. Vừa thấy người, y liền lấy ngọc bội ra, nói rõ yêu cầu của mình.
Phùng Tử Tật khôn ngoan hơn Dư Đăng tưởng rất nhiều. Khi nhìn thấy tín vật mà mình từng đưa ra ngoài, ông cũng không vội nhận lời: “Đạo hữu chắc cũng biết, mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó. Ngươi định lấy gì trao đổi với ta đây?”
Dư Đăng chỉ vào ngọc bội: “Có lẽ ngài nên hỏi Tuyết Thanh tiên quân một chút.”
Ý tứ của sư thúc tổ khi trao ngọc bội rất rõ ràng đây chính là điều kiện trao đổi. Phùng Tử Tật tám phần là thấy y quá yếu, nên muốn chiếm chút lợi.
Phùng Tử Tật không tin y có quan hệ gì với Lâm Tuyết Thanh. Dù sao người như Lâm Tuyết Thanh, ngay cả sư môn còn chẳng thân thiết mấy, huống gì đưa một tín vật quý giá như vậy cho người ngoài (theo định nghĩa của Phùng Tử Tật).
“Lão phu mới vừa bị gài bẫy một lần, giờ sẽ không dễ mắc mưu nữa đâu.” Phùng Tử Tật nói, “Ngươi là quỷ tu, làm sao chứng minh được tín vật này thực sự là do Tuyết Thanh tiên quân giao cho ngươi?”
Dư Đăng hơi bất đắc dĩ.
Nếu là trước đây, y còn có nhiều cách để đạt thành giao dịch. Nhưng hiện tại, y chỉ là một linh hồn bình thường, ngay cả loại tu sĩ như Phùng Tử Tật tu vi không cao lắm cũng có thể ức hiếp y.
Đúng lúc này, phía sau Dư Đăng đột nhiên bay đến một khối ngọc thạch trắng ngà. Trong màn đêm đen đặc, khối ngọc phát ra ánh sáng dịu nhẹ, phá tan bầu không khí đang căng cứng.
Viên ngọc dừng an toàn trên bàn. Dư Đăng tập trung nhìn kỹ, phát hiện nó lại là một khối Trấn Tâm Ngọc. Y vội vàng kiểm tra vòng tay của mình, phát hiện ngọc của mình vẫn còn đó, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.
Giây tiếp theo, người đã ném viên Trấn Tâm Ngọc ấy cũng xuất hiện bên cạnh y. Dư Đăng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một gương mặt thanh tú đến mức khiến lòng người rung động.