“...Sư huynh!”

Tiếng gọi thê lương của một thiếu nữ vang vọng kéo Dư Đăng từ trong cơn mê man tỉnh lại. Theo phản xạ, y vẫn tiếp tục truyền linh lực vào pháp trận. Quanh y vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.

“Tạ Ỷ Lan sao còn chưa tới?!” Không ít người đều đang hỏi câu đó. Trong lòng Dư Đăng cũng lặp lại nghi vấn.

“Làm sao bây giờ? Pháp trận sắp không trụ được nữa...”

“...Sắp mất hiệu lực rồi...”

“Sư huynh!” Tiểu sư muội của Dư Đăng là Nhậm Vân Vân vẫn đang gọi y, “Sư huynh, huynh mau lùi xuống, bọn muội có thể chống đỡ... Sư huynh… ” nói đến câu sau, giọng nàng đã nghẹn ngào.

Lúc này Dư Đăng mới chậm chạp cảm nhận được đau đớn toàn thân. Trước mắt y mờ dần, không phải do thị lực suy giảm, mà là vì máu từ làn da y tuôn ra, che phủ tầm nhìn. Ý thức dần dần hồi phục, y bắt đầu nhớ lại tình cảnh của bản thân.

Ba năm trước, gần trấn Dư Tân nơi phàm nhân sinh sống đột nhiên xuất hiện một bí cảnh mới. Dư Đăng cùng các sư đệ sư muội trong tông môn tiến vào bí cảnh thám hiểm, tìm được một món chí bảo tên là Trấn Tâm Ngọc. Ngoài khả năng thanh lọc ma khí, nghe đồn nó còn giúp người tu đạo an định tâm thần, loại bỏ tâm ma, tu hành tiến bộ vượt bậc. Đệ tử các phái tranh đoạt dữ dội, cuối cùng Dư Đăng giành được bảo vật.

Nhưng ba năm sau, y vô tình phát hiện trung tâm trấn Dư Tân xuất hiện một khe vực sâu như hố đen, không ngừng có ma khí tràn ra từ bên dưới, chỉ trong ba tháng đã khiến nửa dân số trong trấn bị ô nhiễm, biến thành những sinh vật chẳng phải người cũng chẳng phải quỷ. Nếu không xử lý, hơn ngàn người trong trấn đều sẽ chết.

Dư Đăng suy đoán Trấn Tâm Ngọc có liên hệ cộng sinh với khe nứt này. Khi bảo ngọc không còn, khe nứt càng mở rộng. Đến khi mọi người phát hiện, nó đã hoàn toàn thông với Ma Uyên, chuẩn bị biến trấn Dư Tân thành một cánh cổng lớn dẫn tới Ma Uyên trên đại lục.

Phải dùng Trấn Tâm Ngọc để lập tức phong ấn khe nứt nguy hiểm này.

Nhưng Trấn Tâm Ngọc không còn trong tay y. Cũng là ba năm trước, sau khi trở về tông môn, để báo đáp Tạ Ỷ Lan, y đã giao Trấn Tâm Ngọc cho hắn, giúp hắn và sư đệ đồng môn Ninh Chanh thanh lọc ma khí bị nhiễm trên người. Ba năm sau, hiện tại, bọn họ phải vội vã dựng trận, nhưng vì nhân lực và linh lực không đủ, không thể không nhờ đến Tạ Ỷ Lan cứu viện.

Bọn họ đã đau khổ chờ đợi ở đây suốt ba ngày, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Tạ Ỷ Lan hay Trấn Tâm Ngọc đâu.

Dư Đăng đã xác nhận tin tức cầu cứu đã được truyền ra ngoài, thậm chí để chắc chắn hơn, y còn truyền một bản tin cho cả Ninh Chanh. Y biết Tạ Ỷ Lan không thích mình, nhưng lẽ nào chỉ vì chút tư thù cá nhân mà hắn có thể làm ngơ, bỏ mặc nửa dân số trấn này?

Tạ Ỷ Lan không phải loại người như vậy. Dư Đăng không tin, và cũng không muốn tin rằng hắn là người như vậy.

Nhưng sự thật trước mắt là, pháp trận thực sự sắp không trụ nổi nữa rồi.

Trấn Tâm Ngọc là do y lấy đi, đó là y mắc nợ người khác. Nếu hôm nay, y trơ mắt nhìn những người dân này bỏ mạng vì khe nứt thông với Ma Uyên, còn liên lụy đến những sư đệ sư muội vô tội, thì y cũng không xứng đáng tu hành nữa.

Dư Đăng chớp mắt, nuốt xuống vị máu tanh đang dâng lên nơi cổ họng, chuẩn bị sẵn tinh thần cho quyết định cuối cùng.

Để khởi động pháp trận, y đã hao tổn hơn một nửa tu vi. Sau đó, y vẫn luôn tiêu hao linh lực cùng các sư đệ sư muội gắng gượng duy trì pháp trận, đến mức linh lực trên người gần như cạn kiệt, thậm chí vì tiêu hao quá độ mà máu thấm qua làn da, nhuộm bộ đạo bào nhạt màu thành hồng lợt. Cho dù giờ phút này Tạ Ỷ Lan có xuất hiện và giải quyết được mọi việc, thì căn cơ của y đã bị tổn hại đến mức không thể phục hồi. Từ đây về sau, đại đạo mênh mông, không còn con đường phi thăng nào dành cho y nữa. Nhưng cũng không có gì phải tiếc nuối, bởi vì y đã quyết định dùng thân mình tế trận, khi đó căn cơ có hay không, đều không còn quan trọng.

Nghĩ đến đây, y còn thấy may mắn là Kim Đan trong cơ thể vẫn còn. Giờ đây, nó vẫn có thể phát huy tác dụng. Chỉ cần đem Kim Đan hiến tế cho pháp trận, sẽ có thể khiến pháp trận tăng cường sức mạnh gấp bội. Đến lúc đó, chỉ dựa vào sức của y cũng đủ phong ấn được khe Ma Uyên này.

Hy sinh một mình y, có thể cứu lấy bá tánh nửa thành và những sư đệ sư muội đáng yêu kia điều đó không thể nghi ngờ gì là một lựa chọn có lợi.

Dư Đăng không phải người thích làm anh hùng, nhưng y là đại sư huynh của tông môn. Dù sợ hãi đến mấy, y cũng phải đi trước, mở đường cho các sư đệ sư muội, làm gương cho họ. Y khẽ thở dài, nén lại nỗi luyến tiếc sâu sắc cùng nỗi sợ hãi trước cái chết, buông tay khỏi việc tiếp tục truyền linh lực cho pháp trận, chuyển sang tụ niệm quyết hiến tế.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy toàn thân sư huynh Dư Đăng phát sáng, ánh sáng y phát ra hòa cùng màu với pháp trận. Y thiêu đốt chính mình, bước vào trung tâm pháp trận.

Nhậm Vân Vân cảm nhận được sức mạnh pháp trận tăng vọt, hiểu ngay Dư Đăng đang làm gì, vội vàng lao tới muốn kéo y lại, nhưng bị pháp trận đang thi triển tế hiến cản trở: “Sư huynh! Huynh quay lại đi!”

“Dư Đăng sư huynh!” Những người khác cũng đồng loạt muốn ngăn cản, “Không được… ”

Dư Đăng cảm thấy như bản thân đang dần bị hòa tan. Trong khoảnh khắc cuối cùng, y liếc nhìn sư muội của mình một lần, ánh mắt đầy lưu luyến cuối cùng cũng không giấu nổi. Nhìn thấy vậy, Nhậm Vân Vân lập tức đỏ mắt, toàn thân run rẩy, nước mắt lã chã rơi.

Y dường như muốn an ủi cô gái nhỏ đáng thương đó, nhưng đã không còn kịp nói gì. Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh y tan biến không còn.

“Sư huynh!”

Trong thiên địa lúc này, dường như chỉ còn lại tiếng khóc ai oán của thiếu nữ vang vọng.

Pháp trận khổng lồ bùng phát ánh sáng chói mắt, soi rọi toàn bộ trấn Dư Tân. Những nơi đã bị hủy hoại nhanh chóng được phục hồi, vết nứt đen kịt to lớn cũng được lấp kín hoàn hảo.

Dân chúng dần dần trở lại bình thường. Có người đứng từ xa nhìn về phía pháp trận, thấy ánh sáng nó dần dần lụi tàn, rất nhanh, mọi thứ lại trở về yên ắng.

Pháp trận mang đi một tu sĩ trẻ tuổi, nhưng lại mang đến sự bình an cho trấn Dư Tân.

Từ nơi rất xa, Tạ Ỷ Lan dường như đã nghe thấy tiếng khóc của Nhậm Vân Vân. Trong lòng hắn đột nhiên trỗi dậy một cơn bất an mãnh liệt. Khi đến nơi, hắn đảo mắt nhìn khắp bốn phía, thấy được không ít đệ tử tông môn, chỉ duy nhất không thấy Dư Đăng. Trên gương mặt lạnh lùng trước nay của hắn thoáng hiện một chút bối rối: “Dư Đăng đâu? Hắn ở đâu?”

Không ai trả lời hắn.

Các đệ tử trong tông hoặc đứng, hoặc quỳ, đều ngẩn ngơ nhìn về phía trung tâm pháp trận, lúc này Tạ Ỷ Lan mới thấy, khe nứt mà Dư Đăng nói trong tin truyền đã biến mất, pháp trận cũng đã kết thúc vận hành, đang dần tan đi. Mọi thứ đều ổn ngoại trừ không tìm được Dư Đăng.

Hắn trông thấy Nhậm Vân Vân. Cô gái nhỏ ấy gần như khóc đến đổ máu, đang được một sư muội khác ôm chặt vào lòng mà lau nước mắt. Người sư muội đang cố an ủi nàng kia, trong mắt cũng rưng rưng nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Tạ Ỷ Lan đã đoán ra chuyện gì đã xảy ra với Dư Đăng. Trong đầu hắn bỗng trống rỗng, suýt chút nữa quên mất bản thân đang đứng ở đâu. Bên cạnh hắn, Ninh Chanh vẫn chưa phản ứng kịp, còn đang mơ hồ hỏi: “Dư Đăng sư huynh đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn vừa cất tiếng, Nhậm Vân Vân đã lập tức trừng mắt nhìn hắn đầy giận dữ.

Giây tiếp theo, cô gái vừa mất đi sư huynh bước tới trước mặt Tạ Ỷ Lan, giọng nói lạnh như băng, bên trong là lửa giận ngút trời đè nén.

Từng chữ, từng lời nàng nói như rạch vào tim: “Tạ Ỷ Lan, ba ngày nay ngươi ở đâu?”

Tạ Ỷ Lan là người đầu óc đơn giản, dù cho sự việc có lý do chính đáng, thì đã muộn vẫn là đã muộn. Hắn cảm thấy lúc này có nói gì cũng chẳng khác gì đang trốn tránh trách nhiệm. Hắn mở miệng định xin lỗi, nhưng không thể phát ra tiếng. Trong lòng là cảm xúc xa lạ mãnh liệt, vừa hoảng loạn, vừa đau đớn, như thể có thứ gì đó bị móc mất khỏi cơ thể, để lại khoảng trống lạnh lẽo, khiến toàn thân cứng ngắc, cổ họng nghẹn ứ, cảm xúc tuôn trào không thể khống chế. Cơ thể như không còn là của hắn, như thể đang sống trong một cơn ác mộng.

Lúc này, Ninh Chanh bên cạnh mới lên tiếng giải thích: “Thật xin lỗi, khi bọn ta nhận được tin thì đang bị mắc kẹt trong cơ quan của bí cảnh. Hơn nữa ma khí trong người ta lại phát tác, nên mới chậm trễ chút thời gian mới ra được. Ngươi đừng trách sư huynh ta, tất cả đều là lỗi của ta...”

“Câm miệng!”

Lần đầu tiên mọi người trông thấy tiểu sư muội hoạt bát, đáng yêu như Nhậm Vân Vân lại phẫn nộ đến thế. Nàng nhìn chằm chằm hai người trước mặt, ánh mắt tràn đầy lửa giận và oán hận:

“Các ngươi cầm Trấn Tâm Ngọc ung dung vui vẻ trong bí cảnh, còn chúng ta thì ở đây liều chết chờ đợi các ngươi suốt ba ngày! Ba ngày! Tạ Ỷ Lan, ngươi có thể bị kẹt trong bí cảnh ba ngày sao?! Có phải ngươi cố tình?!”

Nói đến đây, nàng giơ tay gọi ra bản mạng phi kiếm: “Vậy thì để ta giết các ngươi, đền mạng cho sư huynh ta!”

Ninh Chanh nghe nói Dư Đăng đã chết, còn sốc hơn cả những người ở đó, không thể nào tiếp nhận nổi: “Dư Đăng chết rồi? Không thể nào! Sao hắn lại chết được?!”

“Không phải đại sư huynh hy sinh thân mình tế trận, thì giờ cả thành này đã thành tử thành rồi! Dư Đăng sư huynh là bị các ngươi hại chết!”

Lời vừa dứt, kiếm của Nhậm Vân Vân đã đâm thẳng đến trước ngực hắn ta.

Trong lúc hoảng loạn, Ninh Chanh suýt nữa không tránh kịp. May mà bên cạnh còn có Tạ Ỷ Lan kéo hắn ta lại một phen, nếu không giờ này hắn ta đã bị kiếm xuyên tim, chết tại chỗ, chôn cùng với sư huynh trong lòng nàng.

Nhậm Vân Vân biết rõ Tạ Ỷ Lan lợi hại, cũng biết mình không đánh lại hắn. Nhưng sau khi thanh kiếm bị đánh rơi, nàng lại nhớ tới giờ không còn sư huynh để che chở cho mình nữa, liền quỳ sụp xuống đất, co người thành một nhúm nhỏ, nước mắt vẫn lặng lẽ tuôn rơi không ngừng.

Bên kia, Ninh Chanh còn đang lẩm bẩm:

“Hắn chưa chết... hắn chắc chắn sẽ không chết... hắn là người của thế giới này… ”

Là vai chính mà.

Mà lúc này, trong Cửu Tiêu Tiên Tông đã loạn như nồi cháo.

“Dư Đăng sư huynh, mệnh bài đã vỡ nát!” 

Ba trăm năm sau.

Dư Đăng không ngờ mình lại có thể tỉnh lại.

Y mở mắt, phát hiện bản thân đang lơ lửng trên mặt một ngọn đèn dẫn hồn đang cháy rực. Ngọn đèn rất lớn, hoa văn phức tạp tầng tầng lớp lớp, chân đèn khắc dày đặc các pháp quyết, nhìn đến choáng cả đầu. Theo bản năng, y dò xét khí tức trong ngọn đèn là của sư tôn.

Y không biết mình đã hồn phi phách tán bao lâu, chỉ biết rằng đèn dẫn hồn này cần được dùng tâm huyết nuôi dưỡng mỗi ngày mới có thể duy trì năng lực tụ hồn, dẫn hồn.

Y thở dài, y thật đúng là đồ đệ bất hiếu.

Linh hồn y chưa đầy đủ, cũng chưa có thân thể thực sự, không thể rời khỏi ngọn đèn quá xa, đành đánh giá căn phòng nơi mình đang ở. Dường như đây là một phòng luyện đan hoặc nơi dùng để xử lý linh vật, khá rộng và trống trải. Từ hoa văn chạm trổ trên xà nhà có thể xác định là vẫn còn ở trên đại lục này, còn lại thì chẳng có vật gì quen thuộc để y biết rõ nơi này là đâu.

Đầu óc y đầy rẫy nghi vấn, nhưng không ai đến giải đáp cho y.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng y nghe thấy tiếng bước chân. Vị sư thúc tổ Lâm Tuyết Thanh, người đã bế quan suốt bao năm, chẳng mấy khi hỏi han việc tông môn, bước vào phòng. Dường như đã sớm biết y có thắc mắc, người ấy mở lời: “Sư tôn ngươi biết ngươi sắp tỉnh, hôm qua đã bế quan rồi.”

Dư Đăng chỉ gặp sư thúc tổ này một lần sau khi bái sư, không mấy quen thuộc, chỉ biết lễ phép cúi người hành lễ vấn an, rồi do dự hỏi thăm tình hình sư tôn.

Thấy vẻ mặt Dư Đăng đầy lo lắng, sư thúc tổ liền nói thêm: “Nàng có hơi tổn hao một chút, nhưng không đáng ngại. Rất nhanh sẽ hồi phục.”

Dư Đăng yên tâm phần nào. Sau đó thấy sư thúc tổ đưa cho y một khối ngọc thạch trắng ngà, hình dáng rất quen mắt. Dư Đăng đón lấy, thấy trên mặt ngọc hiện lên quầng sáng mờ nhạt, tạo thành những hoa văn quen thuộc, mới nhận ra đây chính là Trấn Tâm Ngọc, khối ngọc mà năm đó vì chờ mãi không tới, y đã phải bỏ mạng vì nó.

“Ngươi cần một thân thể mới.”

Thái độ của sư thúc tổ so với tưởng tượng còn hòa ái hơn nhiều, nhưng lời nói thì không hề đơn giản: “Lấy Trấn Tâm Ngọc làm cốt, ngàn sợi ngọc lan Đông Hải làm thịt, Côn Linh Châu của Nam Cương làm đan điền. Như vậy, mới có thể một lần nữa có được tư chất tu luyện ngang bằng với khi xưa.”

Dư Đăng cầm khối Trấn Tâm Ngọc, đây là thứ duy nhất y có thể nhìn thấy và cảm nhận rõ ràng lúc này một khối Trấn Tâm Ngọc, cũng chỉ lớn cỡ nửa bàn tay.

Y theo bản năng hỏi: “Chỉ một khối, có đủ không?”

“Cần đến chín khối.”

Dư Đăng có chút nản lòng. Một khối đã khiến y mất mạng, vậy thì tám khối còn lại y biết đi đâu tìm?

Sư thúc tổ đặt một chiếc vòng tay lên bàn: “Nó sẽ giúp ngươi tìm được những thứ cần thiết.”

Dư Đăng vội vàng cúi đầu cảm tạ.

“Hiện tại ngươi không có thân thể, hành động bất tiện. Hãy mang theo ngọc bội này, đến tiệm thuốc Cát Tường ở thành Phong Vũ, tìm một con rối sư tên là Phùng Tử Tật. Hắn sẽ làm cho ngươi một thân thể tạm thời có thể sử dụng.”

Dư Đăng hơi e dè tiếp nhận khối ngọc bội xanh biếc, trong suốt ấy.

Điều kỳ diệu là, vừa chạm vào ngọc bội, linh hồn Dư Đăng lập tức trở nên ổn định hơn. Y chân thành hướng vị sư thúc tổ thần bí này cảm tạ, rồi nghe ông căn dặn: “Khởi tử hồi sinh là nghịch thiên, sư phụ ngươi đã mạo hiểm rất lớn để làm chuyện này. May mắn là cuối cùng cả hai người đều không sao. Khi ra ngoài, nhất định phải cẩn trọng, tuyệt đối không được để lộ thân phận thật.”

Chuyện này, không cần ông dặn Dư Đăng cũng biết phải làm. Thứ nhất, trong mắt mọi người y đã là người chết, đột nhiên xuất hiện lại sẽ gây nghi ngờ, chuốc phiền toái. Thứ hai, y cũng không thiếu kẻ thù. Nếu bị phát hiện lúc này chỉ là một linh hồn yếu ớt không chút khả năng tự vệ, thì không biết sẽ gặp phải kiểu trả thù gì.

Chưa kịp hỏi thêm điều gì, Dư Đăng đã bị sư thúc tổ đuổi xuống núi Tuyết.

Vị sư thúc tổ thần bí kia cư ngụ ở tận vùng núi tuyết Bắc Vực. May mà linh hồn không cảm thấy lạnh, cũng không cần ăn uống, nhưng đường đi cực kỳ gian nan. Phải rất lâu sau y mới thấy được dấu hiệu của sự sống ở chân núi, nơi tuyết bắt đầu tan.

Đúng lúc đó, trong đầu y vang lên một giọng trẻ con, nghe không rõ nam hay nữ: [Chủ nhân?]

Dư Đăng cảnh giác nhìn quanh, một hồi lâu mới nhận ra giọng nói đến từ chiếc vòng tay vừa trói định với thần hồn.

“Khí linh?”

Sư thúc tổ đúng là hào phóng quá mức! Tùy tiện đưa cho một vật đã là linh bảo sinh ra khí linh rồi sao?

[Miễn cưỡng xem là vậy.] Khí linh đáp. 

[Nhưng thực ra ta được sinh ra bởi Thiên Đạo. Ngươi biết không, ngươi đã suýt nữa hồn phi phách tán hoàn toàn, không thể cứu được nữa. Nếu ngươi thực sự biến mất, thế giới này sẽ sụp đổ.]

Dư Đăng không hiểu: “Ta chỉ là một tu sĩ Kim Đan bình thường.” Với thế giới này, y quan trọng đến thế sao?

Huống hồ hiện tại y đến một chút tu vi cũng không có. Không có thân thể thì chỉ là một linh hồn yếu ớt vô danh, có thân thể thì cũng chỉ là một phàm nhân, ảnh hưởng càng nhỏ.

[Thế giới này thực chất là một quyển thoại bản.]

Khí linh tiếp tục chủ đề của mình.

[Ngươi từng đọc thoại bản chưa? Ngươi chính là vai chính của một quyển thoại bản. Theo cốt truyện ban đầu, lẽ ra ngươi sẽ khiến Tạ Ỷ Lan lâu ngày sinh tình, hai người cùng vượt qua hiểm nguy, hẹn ước cả đời, cuối cùng nhận được chúc phúc của tất cả mọi người. Nhưng bây giờ, Tạ Ỷ Lan còn chưa yêu ngươi, mà ngươi đã chết mất rồi.]

Dư Đăng suy nghĩ rồi nói: “Khi đó ta không chết không được. Nếu cho chọn lại một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn tế trận.”

Cho nên cái gọi là thoại bản này, độ tin cậy thật sự đáng nghi.

Khí linh thở dài, rõ ràng là giọng trẻ con, nhưng lại mang theo nỗi u sầu tang thương kỳ lạ.

[Vận mệnh của các ngươi đã bị một kẻ ngoài cuộc cố ý quấy phá.]

Khí linh nhanh chóng lấy lại tinh thần, hứng thú nói: [Ngươi đoán xem là ai? Trong những người quen của các ngươi đó.]

Dư Đăng không cần suy nghĩ quá lâu đã đưa ra đáp án: “Ninh Chanh.”

[Chuẩn rồi! Ngươi cũng thấy hắn có gì đó là lạ đúng không?]

“Hắn bị đoạt xá sao?”

Nhưng nếu bị đoạt xá, làm sao có thể qua được đại trận kiểm tra của Cửu Tiêu Tiên Tông?

[Không hẳn. Bản chất là một linh hồn, xem như linh hồn luân hồi bị rối loạn giữa các kiếp. Ở kiếp sau, Ninh Chanh từng đọc qua thoại bản của các ngươi. Kiếp này lại nhớ được ký ức kiếp sau, cho nên cố ý thay đổi một chút vận mệnh. Lẽ ra ngươi sẽ không đưa Trấn Tâm Ngọc ra ngoài. Trong cốt truyện định sẵn, trấn Dư Tân chỉ là một gợn sóng nhỏ, ngươi giữ Trấn Tâm Ngọc là có thể nhanh chóng giải quyết. Chứ không phải như hiện tại, khiến ngươi phải tế trận, suýt nữa thật sự hồn phi phách tán.]

Dư Đăng trầm mặc hồi lâu.

Khí linh cẩn thận hỏi: [Ngươi định đi tìm hắn báo thù sao?]

Dư Đăng lại bật cười, lắc đầu, rồi ngược lại hỏi một câu ngoài dự kiến: “Trong thoại bản, ta phải mất bao lâu mới khiến Tạ Ỷ Lan thích ta?”

Khí linh đếm đếm rồi đáp: [Ba trăm năm.]

Lại cần tới ba trăm năm.

[Thật khéo. Khoảng thời gian từ lúc ngươi tế trận đến lúc chết, đến nay cũng vừa vặn ba trăm năm.]

Ba trăm năm.

Dư Đăng theo bản năng sờ lên chiếc vòng tay màu bạc đeo trên tay, bên trong không gian trữ vật vẫn còn cất giữ khối Trấn Tâm Ngọc mà sư tôn đã lấy lại được từ tay Tạ Ỷ Lan.

Cũng là ba trăm năm trôi qua.

Hiện giờ, Tạ Ỷ Lan… có lẽ đã sớm quên mất người tên Dư Đăng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play