Trời vừa hửng sáng, khi người bên cạnh còn chưa tỉnh giấc, Liễu Ngư đã dậy.

Giữa tháng Tám, thời tiết vẫn còn oi ả, vừa tỉnh dậy là đã thấy nóng bức, Liễu Ngư dùng nước vừa kéo từ giếng lên để rửa mặt, mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Nam nhân trong nhà muốn đi huyện thành, làm công việc nạo vét bùn ở bến sông để kiếm ít tiền. Liễu Ngư chuẩn bị làm cơm sớm, sau khi vo gạo và cho vào nồi nấu, hắn tranh thủ bắt tay vào việc làm bánh.

Hôm qua, khi vừa tiếp nhận việc này từ bà mẫu – Tùng Xuân Hoa – hắn làm bánh lạc hơi mỏng. Nam nhân ăn khen ngon, nhưng hắn nhìn ra được – anh ấy đang vội, mà bánh mỏng như thế chẳng thể làm anh no lâu, nên hôm nay, cậu làm bánh dày hơn một chút, để anh ăn xong còn có sức làm việc.

Trời vừa sáng rõ, Liễu Ngư ra sau vườn sờ ổ gà lấy trứng. Trời tháng Tám nắng sớm đã gắt, năm con gà mái mà chỉ đẻ được hai quả trứng.

Phu quân hắn, Lý Thanh Sơn, làm nghề cu li, hôm nay đi dọn bùn ở sông – công việc cực nhọc, ăn một chút là đói lại ngay. Liễu Ngư tính đem trứng xào, gói vào bánh cho y mang theo ăn tạm.

Rửa tay xong, hắn nhanh tay cán bột, nướng bánh áp chảo. Lúc còn ở Nam Giang phủ, nhà họ thường ăn cơm, ít khi làm bánh bột mì, nhưng hắn thấy Tùng Xuân Hoa làm vài lần liền học theo.

Tay hắn nhanh nhẹn, chỉ một lúc là bánh ra một xấp nóng hổi, lớp vỏ ngoài mềm, thơm lừng mùi bột và lửa.

Liễu Ngư mở nắp nồi cháo, dùng muỗng đảo một chút, ngô đã nấu nát nhừ, nhưng canh còn chưa đủ sền sệt. Còn chút thời gian, hắn lại cho thêm ít củi vào bếp, rồi ngồi yên bên bếp lửa, nhìn ánh lửa bập bùng, bất giác nhớ lại lúc mình mới gả vào nhà họ Lý.

Hắn vốn là người ở phủ Nam Giang.

Tháng Năm năm đó, Nam Giang gặp trận lũ lớn, không chỉ hoa màu mất trắng, mà ngay cả ngôi nhà hắn và nãi nãi đang ở cũng bị cuốn trôi. Cả hai chỉ vừa may giữ được mạng sống.

Ban đầu còn hy vọng triều đình có cứu trợ, nhưng mưa cứ đổ mãi không dứt, nước lũ dâng ngày càng cao, nên hắn và nãi nãi đành dắt díu nhau chạy lên phía Bắc lánh nạn.

Khi đến phủ Thanh Châu, họ định nhờ cậy bạn cũ của bà nội thời trẻ, nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua, người xưa không còn, họ tìm hỏi khắp nơi cũng không có tin tức, cuối cùng lưu lạc đến huyện Vân Thủy.

May mắn huyện lệnh Vân Thủy là người nhân hậu, sẵn lòng thu nhận dân chạy nạn như họ. Trong vùng đang cần người khai khẩn đất đai, nên những ai còn cả nhà thì được lập hộ ngay, chia đất về các thôn để sinh sống. Đàn ông trưởng thành được chia mười mẫu, còn phụ nữ và tiểu ca nhi thì được năm mẫu, tự mình khai khẩn mà sống.

Nhưng như hắn – một tiểu ca nhi không người thân, không đủ điều kiện lập hộ – thì chỉ có cách lấy chồng là dân bản địa mới được phép ở lại.

Lúc ấy, Liễu Ngư đã rơi vào đường cùng, đành phải gật đầu đồng ý.

Hắn vốn có ngoại hình ưa nhìn, không đòi sính lễ, lại được chia năm mẫu đất – đáng ra không lo chuyện gả đi. Nhưng chuyện cậu nhất quyết mang theo Quan lão thái thái về nhà chồng đã khiến không ít người chùn bước.

Quan lão thái thái năm nay đã hơn năm mươi, huyện Vân Thủy lại không chia đất cho bà – bởi chính sách nơi này không ưu tiên người già không còn lao động.

Ở phủ Thanh Châu trước đây, khi mưa thuận gió hòa, một mẫu đất mới có thể thu được hai thạch lương thực. Còn đất chia cho dân chạy nạn ở Vân Thủy đều là đất hoang, vụ mùa kém, một năm thu được một thạch đã là may mắn, năm mẫu đất làm sao đủ nuôi hai người?

Chưa kể, mỗi hộ còn phải đóng thuế đầu người, trong khi Quan lão thái thái đã già yếu, lại vất vả chạy nạn đường xa, sức khỏe nhìn qua cũng chẳng tốt. Sau này thể nào cũng phải uống thuốc, khám bệnh — mà nhà nào có điều kiện kha khá một chút cũng chẳng muốn rước gánh nặng ấy về.

Liễu Ngư ở An Tế Viện tạm trú suốt một tháng, mới chỉ có hai nhà đến xem mắt. Cả hai đều ở thôn Đào Nguyên – một nhà họ Trần, một nhà họ Lý.

Sau khi cân nhắc, Liễu Ngư chọn nhà họ Lý, phần vì trong nhà ít người, quan hệ đơn giản, đỡ phức tạp.

Cha của Lý Thanh Sơn mất sớm, y sống cùng nương, nương tựa nhau. Có lẽ cũng vì từng chịu cảnh khổ giống nhau, nên nhà họ Lý dễ thông cảm cho hoàn cảnh của hắn hơn.

Cũng chẳng đợi đến ba ngày sau khi cưới, ngay sáng hôm sau, Lý Thanh Sơn đã mượn xe bò đến An Tế Viện rước nãi nãi của Liễu Ngư về nhà.

Từ đó, đối đãi với bà chẳng khác nào người nhà, luôn lễ phép, cung kính – điều đó khiến Liễu Ngư rất cảm động.

Nhìn nãi nãi mỗi ngày một khỏe lại, tinh thần phấn chấn hơn, trong lòng Liễu Ngư cũng dần thấy yên tâm, cảm kích vô cùng.

Sáng sớm tỉnh dậy, Lý Thanh Sơn đã thấy phu lang đứng ngẩn người trong sân.

Y vốn không thành thạo việc mổ heo, trong nhà lại không có nghề nghiệp ổn định, chẳng có thu nhập rõ ràng, cưới người về chẳng khác nào kéo người khác chịu khổ cùng. Thật lòng mà nói, y không muốn thành thân.

Nhưng lần này mẫu thân y kiên quyết, nói gì cũng không nghe, thậm chí còn lấy cái chết ra ép buộc, nên cuối cùng y đành thuận theo.

Trước khi cưới, y chưa từng gặp Liễu Ngư, chỉ thầm đoán xem người kia trông thế nào, có dễ sống chung không.

Vậy mà mười ngày sau khi thành thân, từ tính cách đến diện mạo của Liễu Ngư, tất cả đều khiến y cảm thấy rất vừa lòng. Thậm chí y nghĩ, nếu có một người phu lang đúng như trong tưởng tượng của mình, thì chắc chắn cũng là như vậy.

Chỉ là… Liễu Ngư rất ít nói, dù ở bên nương hay nãi nãi đôi khi còn vừa nói vừa cười, nhưng với y thì luôn giữ khoảng cách, ít khi trò chuyện, như thể giữa hai người còn cách một lớp gì đó không thể chạm tới.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Sơn chợt thấy bối rối, lặng lẽ bước chậm về phía sân.

Liễu Ngư bị tiếng bước chân y làm cho bừng tĩnh, khẽ nói:
“Ngươi dậy rồi à? Cháo nấu xong rồi, ta đang để nguội một chút, trứng gà cũng sắp xào xong, ngươi rửa mặt xong thì ra ăn.”

“Ừm.” Lý Thanh Sơn nhẹ giọng đáp, rồi đi về phía giếng.
Y múc liên tiếp mấy thùng nước, trước đổ đầy chum ở bếp và chum trước giếng, để nương và phu lang dùng cho tiện.

Liễu Ngư múc một phần cháo ra bát, để nguội cho dễ ăn, phần còn lại vẫn để yên trong nồi giữ nóng, đợi lát nữa nãi nãi và bà mẫu dậy sẽ dùng sau.

Chiếc chảo gang vừa dùng nướng bánh vẫn còn ấm, hắn thêm chút củi nhỏ, để chảo nóng trở lại, rồi nhanh tay xào một đĩa trứng gà rưới dầu thơm lừng.

Ban đầu, hắn định xào trứng với rau tể hái hôm qua, nhưng nghĩ trời nóng, sáng sớm ăn đồ nhiều dầu sẽ dễ ngấy, nên đổi ý. Thay vào đó, hắn để riêng rau tể thái, lát nữa dùng cuốn bánh ăn, vừa tươi vừa thanh vị, chắc chắn ngon miệng hơn.

Sáng sớm như vậy, trong nhà cũng chỉ có Lý Thanh Sơn ăn cơm, bữa sáng được dọn luôn ở nhà bếp.

Y rửa mặt xong liền đến ăn, còn Liễu Ngư thì giúp y thu xếp hành lý. Túi nước, khăn tay đều là vật cần mang theo. Thời tiết oi bức, không tiện mang lương khô, nên vẫn phải chừa lại mấy đồng để ăn cơm trưa.

Túi tiền của Lý Thanh Sơn bị rách một đường nhỏ, Liễu Ngư vội vàng lấy kim chỉ khâu lại cho y.

Chờ thu xếp đâu vào đấy, Lý Thanh Sơn cũng vừa dùng xong cơm, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp trước bếp.

“Cái ghế này chân hơi lỏng rồi, hôm nay đừng ngồi, để tối ta về sửa lại.” – y nhắc.

Liễu Ngư gật đầu, cúi người giúp y thắt túi vải lên eo cẩn thận.

Được phu lang chăm chút như thế, Lý Thanh Sơn bất giác mỉm cười.

“Hôm nay là ngày cuối ta đi làm công, ngươi có muốn mua gì không?"

Lý Thanh Sơn làm việc trong huyện thành, mà thôn này lại cách huyện thành không gần, thường ngày nếu không có việc gì quan trọng cũng chẳng dễ đi được một chuyến.

Liễu Ngư gần đây đúng là thiếu chỉ thêu, nhưng không muốn làm phiền phu quân, bèn lắc đầu nói:
“Không có đâu, ngươi lo làm việc là được rồi.”

Lý Thanh Sơn nghe vậy, trong lòng có chút thất vọng, nhưng y đã âm thầm quyết định: hôm nay nhận được tiền công, nhất định phải mua về hai cái chén sứ nhỏ có hoa văn đẹp mắt.

Trong nhà sống tằn tiện, y cùng nương ăn uống nhiều, dùng toàn loại bát lớn có thể đựng cả cân cháo.

Y đã sớm để ý thấy, phu lang mình ăn rất ít, mỗi lần ăn cơm còn chưa được nửa chén, mỗi lần bưng bát lên lại phải cúi đầu thật sâu, tay thì phải gồng sức mới giữ được.

Liễu Ngư giúp y chỉnh lại túi, lại vỗ nhẹ vài cái cho xiêm y thẳng thớm.

Lý Thanh Sơn mặt mày rạng rỡ, tươi cười có phần ngốc nghếch:
“Vậy… ta đi đây nhé?”

Liễu Ngư gật đầu, y lúc này mới lưu luyến mà xoay người rời khỏi nhà.

Sau khi y đi, Liễu Ngư đun nước ấm để rửa rau tể thái, trộn xong rau tể thái thì mới phát hiện — trong mâm còn dư lại hơn nửa đĩa trứng gà từ bữa sáng.

……….

Dùng xong bữa sáng, Lý Nhạc Dung cũng đúng giờ tới gọi Liễu Ngư ra bờ sông giặt đồ.

Hắn là đường đệ của Lý Thanh Sơn — cha của Lý Thanh Sơn là thứ tử trong nhà, chỉ sinh được mình y. Còn đại bá thì có hai trai một gái, trong đó nhỏ nhất chính là Lý Nhạc Dung, năm nay mười lăm, vẫn chưa thành thân.

Lý Nhạc Dung từ nhỏ được cưng chiều, tính tình hoạt bát, vừa thấy người đã cười tươi rói:
“Liễu Ngư ca ca, lát nữa giặt đồ xong mình đi đào thêm ít rau tể thái nhé. Hôm qua nghe lời ca dặn, ta bảo nương bỏ thêm dầu vừng, giấm với tỏi vào trộn, ngon thật đấy!”

Chén đũa bữa sáng còn chưa kịp thu dọn, Liễu Ngư định làm cho xong rồi mới đi, nhưng Tùng Xuân Hoa đã nhanh tay vén tay áo, cười ha hả thập phần sảng khoái, đoạt lấy phần việc trong tay hắn:
“Mau đi đi, mấy việc trong nhà để ta làm cho."

Ở chung mười ngày, Liễu Ngư sớm đã nhìn ra bà mẫu là người thẳng thắn, rộng rãi, dễ gần. Đã không còn khách khí như trước, hắn chỉ liếc nhìn nãi nãi một cái, rồi mỉm cười, bưng chậu đồ giặt, xách theo cây chày giặt cùng Lý Nhạc Dung đi ra bờ sông.

Nhà Lý gia, vì phụ thân Lý Thanh Sơn khi xưa từng làm thợ săn, lúc trẻ cũng có chút của cải, nên trong viện có sẵn một giếng nước. Nhưng nước giếng quý, ngày thường cũng tiếc không nỡ dùng để giặt giũ.

Lý Nhạc Dung dọc đường ríu rít không ngừng. Liễu Ngư tuy ít nói, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm, cứ một mình thao thao bất tuyệt.

Xuống đến sườn núi, chính là chỗ giặt đồ của người trong thôn — nơi đó có mấy phiến đá to tiện cho việc giặt giũ. Lúc này chưa có ai tới, Lý Nhạc Dung vui vẻ reo lên:
“Chúng ta ra sớm thật đấy, còn chưa có ai hết!”

“Nếu để muộn chút nữa, các đại nương, tiểu thím trong thôn kéo nhau ra đây, bên này còn náo nhiệt hơn cả xem hí kịch.”

“Ta ngán nhất là dây dưa với mấy người đó. Câu nào cũng nói móc nói méo, quanh co lòng vòng, nghe xong mà không sinh khí mới lạ. Mà dù có giận cũng phải ráng nuốt vô, chẳng thể ra mặt.”

Hắn thì còn đỡ, dù sao cũng chỉ là một tiểu ca nhi chưa xuất giá, chẳng có gì đáng để người ta bàn ra tán vào. Cho dù có ai buông lời gièm pha, làm bộ ngây ngô, giả khờ một chút là cũng dễ dàng qua mặt.

Nhưng Liễu Ngư ca ca lại khác, y là tân phu lang mới gả tới từ nơi khác, chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán nóng hổi nhất của mấy bà thím gần đây.

Thanh Sơn ca ca lúc trước đã đặc biệt dặn dò: “Liễu Ngư ca ca mới về, nơi chốn còn lạ lẫm, nhất định phải quan tâm chăm sóc nhiều hơn.” Cho nên việc này hắn sao có thể không để tâm cho được!

Chẳng qua hôm nay thật không khéo, lúc hai người họ vừa giặt xong, thì Trần gia cùng con dâu cả cũng vừa tới nơi.

“Nha, Dung ca nhi, giặt đồ đấy à?”

Trần gia kia chính là người nhà trước từng đến xem mắt Liễu Ngư, nhưng bị từ chối, quay đầu lại thấy Liễu Ngư gả vào Lý gia. Những ngày gần đây, bà ta không ít lần nói xấu sau lưng cả Lý gia lẫn Liễu Ngư. Lý Nhạc Dung không ưa gì bà, cũng chẳng buồn đáp lời.

Trần mẫu họ Hà. Bà ta tiến đến gần, quay sang hỏi Liễu Ngư:
“Đây là phu lang của Thanh Sơn à?”

Liễu Ngư đáp khẽ một tiếng, rồi tiếp tục giặt đồ.

Hà thị cùng con dâu tìm một chỗ ngồi xuống, liền bắt đầu xỉa xói bóng gió, kẻ tung người hứng, đầy ý châm chọc:

“Người ta ấy à, có khi đúng là tự chuốc khổ.”

“Không chịu sống yên phận, cứ nhất quyết theo người mà chịu cực.”

Câu nói này rõ ràng là nhắm vào Liễu Ngư. Nhà bà ta ngày trước không bằng Lý gia, nhưng từ khi phụ thân Lý Thanh Sơn bị rắn độc cắn chết, nhà họ Lý cứ sa sút dần, thành ra bị coi là túng thiếu trong thôn.

Ngược lại nhà Hà thị thì con cháu đông đúc, cuộc sống mỗi ngày một khá, năm nay còn mua được cả nghé con.

Nếu không phải vì đứa con út không biết cố gắng, suốt ngày chơi bời lêu lổng, bà ta muốn tìm một tức phụ xinh đẹp để quản hắn, giữ trái tim hắn lại, thì làm sao lại để mắt tới một tiểu ca nhi từ nơi khác tới, lại còn dắt theo một bà lão chẳng biết sống được bao lâu như Liễu Ngư?

Nhưng oái oăm thay, Liễu Ngư lại đồng ý gả vào Lý gia, cự tuyệt bà ta. Bảo sao bà ta không giận đến nghiến răng nghiến lợi?

Lý Nhạc Dung nghe vậy liền tức không nhịn nổi, giận đến đỏ mặt tía tai, đang muốn vung chày gỗ lên lý luận cho ra nhẽ thì bị Liễu Ngư ngăn lại:

“Nhạc Dung, ta giặt xong rồi, chúng ta về thôi.”

Lý Nhạc Dung tức đến muốn bốc hỏa, không chịu đi, bị Liễu Ngư kéo mãi mới chịu bước.

Ra đến ngoài hơn mười trượng, Nhạc Dung vẫn còn giận đến nghiến răng:

“Chỉ với cái bản mặt rỗ đó, chơi bời lêu lổng lại còn dám so với Thanh Sơn ca ca của ta? Không biết soi nước tiểu mà nhìn lại xem con mình lớn lên cái bộ dạng gì nữa!”

Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, chờ Thanh Sơn ca ca về nhất định sẽ nói lại chuyện này, để ca ca thay mặt ca phu cho tên con trai Hà thị một trận ra trò, vì Liễu Ngư ca ca xả giận!

Nhưng dù sao Lý Nhạc Dung vẫn chỉ là một tiểu ca nhi chưa định thân, lời nói vừa rồi nếu để người khác nghe thấy, e là sẽ bị bàn tán không hay. Liễu Ngư nhẹ giọng khuyên:

“Những lời này chỉ nên nói với ta thôi, ra ngoài thì đừng nói nữa.”

“Ta biết rồi, ta biết rồi.” Lý Nhạc Dung lập tức làm mặt lấy lòng, còn cố tình sán lại gần Liễu Ngư thêm chút nữa, “Ta mà để nương nghe được mấy lời ấy, chắc chắn sẽ bị đánh chết, ta mới không dám nói lung tung.”

Trong lòng lại nghĩ: “Liễu Ngư ca ca thật là ôn nhu, mỗi khi răn dạy người đều là ôn thanh tế ngữ, khác xa đám nữ nhân trong nhà như nương hay a tẩu, nói chuyện là hùng hổ dọa người, không thì cũng la hét đến ong cả đầu óc.”

Lý Nhạc Dung lại nói tiếp:

“Liễu Ngư ca ca, ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy. Thanh Sơn ca ca của ta kỳ thật là người có bản lĩnh lắm. Nhị thúc mất sớm, Thanh Sơn ca ca mới mười hai mười ba đã biết kiếm tiền rồi. Chỉ là nhị thẩm sợ huynh ấy mệt thân, lúc đó luôn giữ không cho huynh ấy làm.”

“Nhưng năm ngoái, Thanh Sơn ca ca tích góp được hơn mười lượng bạc, vốn là định đưa cho Trương đồ tể ở Hạc Sơn huyện để học nghề giết heo.”

Nhắc đến chuyện này, Lý Nhạc Dung liền tức nghẹn một bụng:

“Kết quả đúng lúc ba tháng sau thì ân khoa mở, nhi tử của Trương đồ tể trúng cử tú tài, rồi không chịu làm nghề giết heo nữa! Tên đó đúng là đen bụng, không dạy cho ca ca ta được mấy phần nghề đã đành, lại còn chỉ chịu trả nửa số bạc!”

Khoản tiền kia, Liễu Ngư cũng từng nghe bà mẫu Tùng Xuân Hoa nhắc qua một hai lần, nhưng chưa biết đầu đuôi tường tận. Lý Thanh Sơn cũng chưa từng kể rõ với hắn, chỉ có đêm tân hôn từng thấp giọng nói: “Về sau ta nhất định để ngươi được sống những ngày thật tốt.”

Lý Nhạc Dung hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt bỗng sáng bừng:

“Bên ngoài đều cười Thanh Sơn ca ca của ta nghèo, nhưng chưa chắc của cải đã bằng được sự chịu thương chịu khó của huynh ấy đâu. Huynh ấy chính là kiểu người ‘muộn nở nhưng nở rộ’ đó! Tương lai chắc chắn phát tài to!”

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt tuấn tú nhã nhặn của Liễu Ngư, trong lòng cảm khái:

“Liễu Ngư ca ca, ngươi với Thanh Sơn ca ca thật sự rất xứng đôi! Hai người đều lớn lên đẹp như vẽ, chờ sau này sinh tiểu hài tử, nhất định cũng là tiểu hài tử khôi ngô!”

Liễu Ngư mỉm cười khẽ, như chợt nhớ ra gì đó, nói:
“Ta quên mang theo bồ kết rồi.”

“Vậy ta đi với ngươi một chuyến!” — Lý Nhạc Dung lập tức nói, giọng có chút vội.

Bồ kết tuy chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng hắn tuyệt không muốn để Hà thị tiện tay chiếm được chút gì từ ca ca mình.

Liễu Ngư lắc đầu:
“Không cần đâu. Ngươi cầm thau gỗ giặt xong trước. Ta để quần áo lại chỗ này, ngươi trông một chút. Ta đi rồi về ngay.”

Lý Nhạc Dung nghĩ cũng đúng, ngoan ngoãn ngồi xuống chờ.

Liễu Ngư một mình quay lại ven sông, nơi vừa nãy họ giặt đồ. Dưới sườn dốc, mấy phụ nhân vẫn đang vung chày gỗ chà quần áo, miệng thì hùng hổ không ngớt lời chua cay.

Liễu Ngư đứng lạnh lùng nhìn xuống trong chốc lát, rồi không chút do dự — ầm một tiếng, hắn thẳng tay đẩy tảng đá lớn vốn dùng để giặt quần áo lăn lộc cộc xuống dưới dốc.

Chỉ nghe “A ——” một tiếng thét chói tai vang vọng cả khúc sông. Là Hà thị kêu thảm thiết.

Cách đó khá xa, Lý Nhạc Dung chỉ nghe được tiếng hét, đứng trên nhón chân trông cũng chẳng rõ chuyện gì xảy ra. Đợi Liễu Ngư quay về, hắn vội vàng nhào tới hỏi:
“Sao rồi đó? Xảy ra chuyện gì?”

Liễu Ngư thản nhiên bưng lấy thau nước giặt, mặt không đổi sắc:
“Dường như có thứ gì lăn xuống sông thì phải, chẳng can hệ gì đến chúng ta, đi thôi.”

 

Editor: DDy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play