Quý Dư mang theo bản hợp đồng kia ngồi trên tàu điện. Đoàn tàu dài như một con rồng lướt đi trên đường ray trên mặt đất của thành phố. Qua ô cửa kính trong suốt, những tòa nhà xen lẫn cây xanh lướt nhanh qua tầm mắt Quý Dư.
Cậu ăn mặc rất thoải mái, áo thun đơn giản cùng quần dài. Một tay cậu nắm lấy tay vịn trên tàu, mu bàn tay nổi rõ gân xanh vì dùng lực. Cậu đang lơ đãng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tay kia lại ôm một chiếc cặp tài liệu màu đen.
Vẻ ngoài thoải mái, trẻ trung của cậu bị chiếc cặp tài liệu vô tình xé toạc. Bất cứ ai nhìn thấy cậu trên tàu điện cũng chỉ nghĩ đây là một nhân viên văn phòng xui xẻo, cuối tuần vẫn phải bị gọi đến công ty làm việc.
Mà cái gã nhân viên văn phòng đang nhìn ra ngoài cửa sổ như đang ngẩn người này, có khi trong lòng đang dùng đủ loại giọng điệu khác nhau để chửi rủa ông chủ của mình.
Điều này rất bình thường. Bất kỳ ai đã đi làm đều nắm vững ít nhất hai mươi kiểu ca thán về sếp mà mặt vẫn không biến sắc. Dù bạn chỉ mới đi làm một tháng, cũng có thể tự học được kỹ năng này mà không cần ai dạy.
Nhưng thực tế thì trong đầu Quý Dư chẳng nghĩ gì cả.
Trong chiếc cặp kia là bản hợp đồng đủ để khiến đa số mọi người mừng như điên, rục rịch không yên. Nội tâm Quý Dư cũng không thể nói là hoàn toàn bình tĩnh.
Nhưng khi bước lên tàu điện, đi qua thành phố này, đứng bên cửa sổ nhìn những khung cảnh quen thuộc lướt qua nhanh chóng, trái tim đang xáo động của Quý Dư dần dần lắng lại.
Cậu đang nghĩ xem rốt cuộc khi nào mình mới có thể rời khỏi nơi này.
Hợp tác với Thương Viễn Chu là một cơ hội rất tốt, giúp cậu có thể thoát khỏi tất cả những điều này, ra đi mà không còn gì vướng bận.
…Sự ra đời của cậu vốn không được mong đợi.
Cậu được sinh ra khi tình cảm của cha mẹ đã phai nhạt, họ chán ghét nhau, nhưng vẫn phải kết hợp vì kỳ phát dục của Omega.
Từ nhỏ cậu đã quen với việc bị phớt lờ trong gia đình này. Sau khi hiểu ra sự khác biệt giữa ba cái tên Quý Bác Hãn, Quý Hòa Hiên và Quý Dư, cậu càng trở nên trầm mặc ít nói.
Giới tính thứ hai trong xã hội này không phải do cha mẹ quyết định, tất cả đều dựa vào sự phân hóa. Chỉ là con cái sinh ra từ sự kết hợp giữa AO thì xác suất phân hóa thành Alpha hoặc Omega quả thực sẽ cao hơn một chút.
Sau khi phân hóa thành Beta, cha mẹ càng thêm chán ghét cậu, hai người anh trai nhìn cậu với ánh mắt càng thêm khinh bỉ. Chỉ có Quý Dư là vui mừng.
Cậu không đủ lương thiện để có thể quên đi những lần khi còn nhỏ, lúc còn chưa cao bằng cái bàn, cậu níu lấy áo mỗi người, muốn họ nói chuyện với mình nhưng lần nào cũng bị ghét bỏ đẩy ra, bị coi thường lạnh nhạt.
Cũng không đủ vô tình để có thể coi nỗi đau sinh thành của mẹ và số tiền nhà họ Quý đã nuôi nấng cậu bao năm nay là điều hiển nhiên.
Xét cho cùng, cậu chỉ là một người bình thường mà thôi.
Cho nên cậu muốn dành dụm một số tiền, rồi ra nước ngoài.
Tiếng thông báo tàu điện đến trạm đánh thức Quý Dư khỏi những suy nghĩ miên man không biết từ lúc nào. Cậu thu tay đang nắm chặt tay vịn lại, đợi cửa xe mở rồi bước xuống.
Nhà trọ Quý Dư thuê cách trạm tàu điện một đoạn, nhưng thời gian cậu và Thương Viễn Chu ở quán cà phê rất ngắn, bây giờ cũng mới hơn bốn giờ chiều.
Cậu liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, quyết định đi bộ về.
Thời tiết mùa hè luôn oi bức. Dù đã qua giờ nóng nhất buổi chiều, nhưng vừa rời khỏi trạm tàu điện, luồng hơi nóng ập vào mặt vẫn khiến người ta không khỏi muốn lùi lại một bước. Đi trên đường, nghe tiếng ve sầu kêu không biết từ đâu vọng tới càng làm lòng dạ thêm nóng nảy.
Cũng vì thế mà chiều thứ bảy, đúng lúc đa số học sinh và người đi làm được nghỉ, trên đường cũng không có nhiều người.
Quý Dư đi không nhanh, nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng. Tuy nhiên, quãng đường này mà gọi xe về thì không đáng. Cậu khẽ cau mày, vẫn cố chịu nóng bước về phía trước.
Người đi đường trên phố vội vã, Quý Dư bất chợt nghĩ đến Thương Viễn Chu lúc ở quán cà phê.
Ngay sau đó cậu bật cười.
Thương Viễn Chu là ai chứ?
Dù vị trí người đứng đầu nhà họ Thương có làm không xong, cũng không đời nào anh ta lại mặc vest chạy vội trên đường giữa mùa hè nóng nực.
Nếu nói Quý Dư rời quán cà phê bằng tàu điện công cộng rồi đi bộ thêm một cây số.
Thì Thương Viễn Chu lại ngồi trên chiếc Cayenne vẫn luôn chờ sẵn ở cửa. Nếu xe không đến được nơi, sẽ có người cung kính che ô cho anh ta, tránh đi cái nắng chói chang.
Quý Dư lắc đầu, gạt những ý nghĩ kỳ quái đó ra khỏi đầu, rồi rẽ vào một tiệm bánh ngọt ven đường.
Những chiếc bánh kem nhỏ xinh được bày trong tủ lạnh, lá bạc hà điểm xuyết bên trên như những chiếc nơ bướm màu xanh lá, khiến chúng trông như những món quà đang chờ được chọn lựa.
Quý Dư đứng trước tủ lạnh, vẻ mặt nghiêm túc như đang đắm chìm trong một suy nghĩ quan trọng nào đó.
“Cho tôi lấy một cái Tiramisu, cảm ơn.”
Nhân viên cửa hàng đội chiếc mũ có hình ngôi sao màu hồng lấy Tiramisu ra khỏi tủ lạnh, vừa gói bánh vừa cười nói với Quý Dư: “Anh mua cho bạn gái ạ?”
Rất ít đàn ông thích ăn đồ ngọt, mà Quý Dư trước mắt trông cũng hoàn toàn không giống một Omega nam, nên nhân viên cửa hàng tự nhiên hiểu lầm.
“Có muốn mua cho bạn gái một phần bánh dâu tây mới ra của quán chúng tôi không ạ? Chua chua ngọt ngọt, mát lạnh, cô ấy chắc chắn sẽ thích.”
Quý Dư mím môi lắc đầu từ chối, cũng không đính chính lời cô nói, đưa tay nhận lấy chiếc Tiramisu đã được gói kỹ. “Không cần đâu, cảm ơn.”
Về đến nhà, Quý Dư vừa ăn Tiramisu, vừa cẩn thận xem lại bản hợp đồng trong tay.
Cậu ăn Tiramisu rất từ tốn, dùng thìa xúc từng miếng nhỏ. Khi đưa vào miệng, cậu sẽ khẽ mím môi vào chiếc thìa nhựa, khóe môi hơi cong lên một chút, giống như một chú hamster nhỏ đang ăn món đồ ăn khó kiếm, trông đáng yêu đến bất ngờ.
Chiếc Tiramisu không lớn nhanh chóng bị xử lý hết. Vẻ mặt Quý Dư khi lật xem hợp đồng cũng ngày càng trở nên do dự.
Đằng sau khoản thù lao kếch xù tự nhiên sẽ là những nghĩa vụ cậu phải hoàn thành. Nói là hợp tác, nhưng thực chất là Thương Viễn Chu thuê cậu diễn một vở kịch.
Điều khoản hợp đồng yêu cầu cậu tránh xa cuộc sống cá nhân của Thương Viễn Chu, Quý Dư có thể đảm bảo mình làm được. Nhưng trong một số trường hợp cần thiết, phải diễn cảnh thân mật, ân ái với Thương Viễn Chu trước mặt người ngoài…
Đôi mày thanh tú của Quý Dư nhíu lại, có chút phiền muộn. Cậu quen giữ khoảng cách với người khác, muốn diễn cảnh ân ái, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất khó.
Nếu diễn hỏng, chắc không bắt mình bồi thường đâu nhỉ… Trên này cũng không viết.
Hơn nữa, làm thế nào để xác định mức độ thân mật cần thiết cho việc diễn xuất?
Nắm tay, ôm… hay là gì nữa.
Trong hợp đồng còn có một điều khoản về việc sống chung trong thời gian hiệu lực, cũng làm Quý Dư cau mày. Cậu theo bản năng không muốn ở chung dưới một mái nhà với người khác.
Cậu thở dài một hơi, dứt khoát cất bản hợp đồng đi, tạm thời không nghĩ đến nó nữa, mà quay sang xử lý công việc còn dang dở từ tối thứ sáu.
Thời gian trôi qua rất nhanh trong việc đối chiếu từng con số. Kết thúc công việc với cái đầu ong ong, Quý Dư thu dọn đồ đạc rồi nằm lên giường. Sáng hôm sau, cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu mơ màng với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn thấy tên người gọi hiện lên, cơn buồn ngủ cũng vơi đi một chút. “Anh.”
Giọng Quý Bác Hãn truyền đến từ đầu dây bên kia, có chút vui mừng khôn xiết. “Quý Dư, em chuẩn bị kỹ một chút đi. Lần trước ở bữa tiệc, tên Tằng Thần An nhà họ Tằng nói chuyện với em còn nhớ không?”
“Hình như nó có chút ý với em, chịu cho em một cơ hội đấy. Anh gửi WeChat của nó cho em rồi, trưa nay hẹn nó đi ăn một bữa, biểu hiện cho tốt vào.”
“Dẫn em đi tiệc rượu vốn dĩ chỉ là thử thời vận, dù sao những người đến được bữa tiệc đó đều là những người mình không với tới được. Không ngờ, không ngờ đấy. Vậy nhé, em đến Thủy Vận Thiên Quán làm tóc tai, cứ báo tên anh.”
Quý Dư nhìn trần nhà, nghe giọng Quý Bác Hãn bên tai. Từng câu từng chữ như bị một bàn tay vô hình vo lại thành cục, nhét vào người Quý Dư, ngày càng ngột ngạt, ngày càng tắc nghẽn.
“Anh, em không muốn đi, em không có hứng thú với người đó.”
Đầu dây bên kia im lặng, chỉ một thoáng. Quý Bác Hãn: “Quý Dư, mày nghĩ mày là ai?”
“Nhà này nuôi mày, mày phải góp sức cho nhà. Người ta đã để mắt đến mày, mày phải nắm lấy cơ hội. Trưa nay ngoan ngoãn hẹn người ta ra ăn cơm, đừng có làm chuyện khiến mọi người đều không vui.”
Quý Dư muốn cười, càng muốn nói một câu “đế quốc phong kiến đã sụp đổ từ lâu rồi, đừng có coi người ta như đồ vật, phải vì gia tộc mà liên hôn nữa.”
Ngoài chuyện ăn mặc và học hành, cậu chẳng dính dáng gì đến nhà họ Quý nửa điểm. Nhà họ Quý cũng chỉ có một công ty nhỏ xíu, nói trắng ra thì ai cũng là người bình thường cả.
Lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Quý Dư không nói gì, “Ừm” một tiếng rồi cúp máy.
Cậu rời giường đi rửa mặt đánh răng, thay bộ quần áo mặc ngày hôm qua, đầu tóc hơi rối bù rồi ra cửa. Dù sao cũng có người khác lo chuyện làm tóc cho cậu, mặc gì cũng không phải do cậu quyết định.
Trong nhà không ai quan tâm cậu. Cậu gọi Quý Bác Hãn là anh, nhưng Quý Bác Hãn cũng chỉ coi cậu như một món đồ có gắn mác nhà họ Quý.
Trên đường đến Thủy Vận Thiên Quán, Quý Dư thêm cách thức liên lạc của Tằng Thần An mà Quý Bác Hãn gửi qua. Đối phương tỏ ra rất thoải mái đồng ý chuyện ăn trưa cùng nhau.
Quý Dư nhìn dòng chữ “Được thôi, trưa nay chúng ta gặp nhau ở đâu?”, rồi chuyển tiếp địa điểm mà Quý Bác Hãn đã đặt sẵn.
Tóc được vuốt sáp, bộ vest vừa vặn khoác lên người Quý Dư. Trên người cậu còn bị xịt một loại nước hoa mà Quý Dư không thể gọi tên, mùi hương có chút giống mùi trái cây.
Thơm, nhưng Quý Dư không thích.
Câu nói “người đẹp vì lụa” quả không sai. Quý Dư vốn chỉ có thể coi là thanh tú, bình thường, sau khi được nhà tạo mẫu tóc sửa soạn một hồi, phối hợp với kiểu tóc, lại có thể nhìn ra vài phần anh tuấn, lịch lãm.
Cậu bị bộ đồ này cuốn đi, bước vào nhà hàng được trang hoàng tinh xảo, xa hoa.
Quý Dư ngồi xuống chưa được bao lâu, Tằng Thần An mà cậu đã gặp ở bữa tiệc liền được phục vụ dẫn tới. Sau khi ngồi xuống, cậu ta nở một nụ cười có lúm đồng tiền với Quý Dư. “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“Chắc không phải đợi lâu chứ?”
Quý Dư: “Không, tôi cũng vừa mới đến.”
Tằng Thần An: “À, vậy thì tốt rồi.”
Quý Dư có chút im lặng. Cậu rất vụng về trong giao tiếp, cũng chưa từng trải qua chuyện như thế này, không biết bây giờ nên nói gì. Cậu im lặng, đối phương cũng im lặng.
Một lát sau, Tằng Thần An đột nhiên cười, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng: “Cảm giác hơi kỳ lạ.”
“Lần đầu tiên, ừm…” Cậu ta dừng một chút: “Đây có được coi là xem mắt không nhỉ? Ha, lần đầu tiên xem mắt không có kinh nghiệm gì, xin lỗi xin lỗi.”
Quý Dư cũng cười theo: “Tôi cũng là lần đầu tiên xem mắt, cảm giác này đúng là hơi lạ thật.”
Tằng Thần An: “Nếu không phải bố mẹ cứ thúc giục, tôi mới không đến đâu. Bố mẹ tôi ngày nào cũng lải nhải bên tai, hỏi tôi khi nào thì yêu đương, kết hôn.”
So với Quý Dư, tính cách cậu ta cởi mở hơn nhiều, cũng đáng yêu hơn Quý Dư không ít.
Bị cậu ta làm cho thoải mái hơn, Quý Dư cũng thả lỏng một chút. Nhìn từng món ăn được bưng lên, nghe Tằng Thần An nhỏ giọng phàn nàn, Quý Dư thầm nghĩ có lẽ có thể…
Tằng Thần An: “Đúng rồi, nghe nói cậu mới về thành phố A? Vậy cậu học cấp ba ở thành phố A à?”
Quý Dư hoàn hồn lại. “Tôi học cấp ba ở thành phố A, trường Bách Lâm.”
Nghe vậy, mắt đối phương như sáng lên, vô cùng ngạc nhiên nói: “Thật sao, tôi cũng học ở đó.”
“Cậu còn nhớ cái cây nghiêng ở bên cạnh sân thể dục không?”
Quý Dư nhớ cái cây đó, rất thấp, thân cây bắt đầu đã nghiêng, vừa đủ cho hai người ngồi lên.
“Trước kia mùa hè tôi thích trèo lên đó trốn nắng. Lần trước tôi về trường xem, cái cây đó đã bị chặt bỏ rồi, tiếc thật.” Tằng Thần An nói đến đây, vẻ mặt rất tiếc nuối.
Quý Dư nghĩ nghĩ, đồng tình nói: “Đúng là rất tiếc.”
Tằng Thần An: “Đúng rồi, cậu học lớp nào vậy?”
Một câu hỏi rất đơn giản, nhưng nếu hỏi Quý Dư trước buổi họp lớp, cậu chắc chắn rất khó nhớ ra. “Lớp Tám.”
“Còn cậu?”
Tằng Thần An: “Ồ, tôi học lớp Mười Bảy.”
Cậu ta uống một ngụm rượu vang đã được để lắng, hơi do dự hỏi: “Vậy cậu với vị kia… Tổng giám đốc Thương là cùng một lớp à?”
Quý Dư hiểu ra vì sao cậu ta lại ngồi ở đây.
Ngày hôm qua cậu mới bí mật gặp mặt Thương Viễn Chu, hôm nay đã có người đến dò hỏi.
Trong lòng Quý Dư rất bình tĩnh –
Không có Tằng Thần An đến vì Thương Viễn Chu, thì cũng sẽ có Trương Thần An, Vương Thần An, Lý Thần An.
Căn nguyên của vấn đề không nằm ở việc người xem mắt với cậu là ai.
Nhớ lại bản hợp đồng đã được cất đi, cán cân trong lòng Quý Dư bắt đầu dao động.
…
Không đợi Quý Dư nghĩ xong, ba ngày sau, cậu lại gặp Thương Viễn Chu ở một nơi không ngờ tới.
Nói đúng hơn, là cậu “nghe lén” Thương Viễn Chu nói chuyện với người khác rồi bị phát hiện.
Quý Dư tự cho là mình vô tội trong vụ nghe lén này.
Ăn cơm xong, còn một lúc nữa mới hết giờ nghỉ trưa, cậu liền ngồi trên chiếc ghế ở góc tòa nhà phía sau công ty. Từ đây có thể nhìn thấy sân vận động ở xa, tầm nhìn thoáng đãng, lại gần như không có ai.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng hai người nói chuyện vọng lại từ phía sau.
Phía sau, gần một lối thoát hiểm của tòa nhà, đáng lẽ rất ít người lui tới. Thấy tiếng nói ngày càng lớn, Quý Dư đang định rời đi thì lại nghe thấy giọng một người khác, hơi cao giọng, mang theo sự tức giận và châm chọc.
“Thương Viễn Chu, mày đừng quên mày chỉ là một đứa con riêng.”
“Ông nội trước kia đúng là coi trọng mày, nhưng người làm ông không vui trước khi mất cũng là mày. Mày còn bị đuổi ra ngoài, không cho ở nhà cũ nữa.”
“Cũng phải, một đứa con riêng dựa vào cái gì mà ở cùng chúng tao.”
Quý Dư rơi vào tình thế khó xử. Để tránh bị làm phiền, tránh gặp phải người trong công ty nói chuyện phiếm vào giờ nghỉ trưa, cậu đã cố tình chọn một nơi yên tĩnh, tầm nhìn thoáng đãng để ngồi cho thoải mái.
Nếu cậu rời đi từ đây, bên trái là tường, bên phải là đường. Nhưng nếu đi sang phải, bóng dáng cậu sẽ bị hai người ở lối thoát hiểm phía sau bên phải nhìn thấy.
Đi thẳng về phía trước, kéo dài khoảng cách chưa chắc đã không bị nhìn thấy. Tố chất cơ thể của Alpha cụ thể thế nào Quý Dư không rõ, chỉ biết là hơn hẳn Beta và Omega về mọi mặt, bao gồm cả thị lực.
Nếu là người không quen biết thì không sao, nhưng trớ trêu thay, một trong hai người đó dường như là Thương Viễn Chu.
Cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy được vạt áo của một người. Quý Dư sợ đến mức rụt người sang trái.
Không còn tâm trạng ngồi đây ngẩn ngơ nữa, cậu bắt đầu hy vọng hai người nói chuyện xong sẽ đi vào lối thoát hiểm rồi quay về.
Nhưng không bao lâu sau, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến cùng với câu nói đó:
“Quý Dư?”
Hy vọng tan biến.
Quý Dư gượng cười quay đầu lại, không biết đây là lần thứ mấy cậu cảm thấy xấu hổ trước mặt Thương Viễn Chu. “Tôi không cố ý nghe lén…”
Không đúng… Mình đây không phải là tự thú sao.
Cậu vội vàng sửa miệng: “Tôi không nghe được nhiều đâu, thật đấy.”
Ngoài mấy câu nói hơi cao giọng của người kia, cậu quả thực cũng không nghe rõ gì nhiều.
Chỉ có Thương Viễn Chu bước ra từ lối thoát hiểm, người nói chuyện với anh ta hẳn đã đi vào lối thoát hiểm rồi đi ra từ đầu kia của tòa nhà.
Vẻ mặt tuấn mỹ của Thương Viễn Chu có chút kinh ngạc, sau khi nghe Quý Dư giải thích thì thu lại vẻ mặt, nhàn nhạt nói: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, nghe được cũng không sao.”
Nếu là người khác, có lẽ sẽ hỏi han thêm, quan tâm một chút đến Thương Viễn Chu, nhưng Quý Dư không hỏi gì cả.
Hai người im lặng. Vẫn là Thương Viễn Chu lên tiếng trước: “Sao cậu lại ở đây?”
Quý Dư: “Tôi làm việc ở tòa nhà bên cạnh. Còn Tổng giám đốc Thương thì sao?”
Thương Viễn Chu: “Đến đây bàn hợp đồng.”
Quanh đây có rất nhiều công ty lớn nhỏ, Quý Dư không nghĩ nhiều. Thấy sắp lại rơi vào im lặng, cậu giả vờ nhìn đồng hồ, nói với Thương Viễn Chu: “Vậy Tổng giám đốc Thương, tôi đi trước nhé? Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi.”
“Quý Dư,” Thương Viễn Chu gọi cậu lại, “Chuyện hợp tác cậu suy nghĩ thế nào rồi?”
Quý Dư dừng lại, quay đầu nhìn anh. Thương Viễn Chu đứng tại chỗ, vẻ mặt bình thản nhìn cậu.
Giữa hai người có một khoảng cách nhất định. Ánh mặt trời chiếu xuống, bóng của Thương Viễn Chu dưới chân như một vũng lầy tối tăm, dính nhớp, che khuất bóng dáng Quý Dư.
Quý Dư do dự mở miệng: “Tôi muốn biết, bản hợp đồng đó, yêu cầu tôi phối hợp thân mật, phải làm đến mức độ nào?”
Thương Viễn Chu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Cậu sắp phải đi làm rồi, hay là đợi lúc nào cậu rảnh chúng ta nói chuyện? Thứ bảy được không?”
Quý Dư do dự một chút. Thời gian cậu suy nghĩ không dài, nhưng Thương Viễn Chu lại cảm thấy thời gian vào khoảnh khắc này trôi qua thật chậm.
Máu trong người như muốn đông lại, trái tim thiếu máu cung cấp từng chút một như đang cầu xin sự sống mà đập mạnh, những cú thúc vào lồng ngực mang đến từng cơn đau âm ỉ.
Giống như một tù nhân, đang chờ đợi tuyên án.
Vẻ mặt Thương Viễn Chu vẫn bình tĩnh, nhưng yết hầu lại khẽ trượt xuống một chút. Anh vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Sao vậy?”
Kiểu truy hỏi này không giống anh, nhưng người trước mặt anh lại là Quý Dư.
Quý Dư không do dự nữa, đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Được, vậy chúng ta gặp nhau vào thứ bảy nhé. Nếu phù hợp, tôi sẽ ký hợp đồng.”
Thương Viễn Chu cười. “Được, cậu đi làm trước đi, tôi ở đây hít thở không khí một lát rồi đi.”
Anh nhìn bóng dáng Quý Dư ngày càng nhỏ dần trong tầm mắt, cho đến khi cậu rẽ vào một tòa nhà khác rồi biến mất. Thương Viễn Chu khẽ nhếch môi, ý vị không rõ.
“Đều là người lớn cả rồi, vẫn thích trốn ở góc phòng như vậy.”
Những lời này định sẵn sẽ không có ai nghe thấy.
Thương Viễn Chu xoay người rời đi. Bóng lưng cao lớn, thẳng thớm trong bộ vest trông hệt như một người vừa bàn xong hợp đồng, hài lòng ra về.
Anh cũng thật sự đến đây để bàn hợp đồng.
Ở lối ra đầu kia, Thương Viễn Trần đã chờ từ lâu. Sau khi Thương Viễn Chu lên xe, anh ta hào hứng nói: “Thế nào, tôi diễn không tồi chứ?”
“Chuyện mấy hôm trước cậu gặp riêng người ta ở quán cà phê đã lan truyền khắp nơi rồi đấy. Chậc, hình như đã có người nhân danh liên hôn đến dò hỏi rồi, hai người đó còn là người đã nói chuyện với nhau ở bữa tiệc nữa.”
Lỡ như những người đó không biết Thương Viễn Chu đang nghĩ gì, đi dò hỏi rồi lại thật sự vừa mắt nhau, thì mình sẽ có trò hay để xem.
Cơ hội được xem trò vui của Thương Viễn Chu, anh ta rất mong chờ.
Lời này Thương Viễn Trần không dám nói, nhưng anh ta phát hiện phản ứng của Thương Viễn Chu rất bình tĩnh. Anh ta sững sờ, muộn màng hiểu ra. “Cậu cố ý à?”
Lẽ ra mình phải nghĩ đến sớm hơn. Không có sự ngầm đồng ý của Thương Viễn Chu, ai dám tiết lộ hành tung của người này.
Thương Viễn Chu ngồi ở ghế sau, không trả lời cũng không phủ nhận, mà nói: “Sao cậu còn chưa đi?”
Thương Viễn Trần cười hề hề: “Tôi đuổi tài xế của cậu đi rồi, tôi phải lái xe cho cậu chứ, Tổng giám đốc Thương.”
“Nói đến thì chẳng phải đó là một Beta sao? Đáng để cậu tốn nhiều tâm tư như vậy à?”
Anh ta càng nói càng hăng: “Tôi nghe nói hồi cấp ba, lúc cậu phân hóa thất bại, người trong lớp cậu muốn thằng nhóc Beta đó đến chế nhạo cậu còn không bằng cả Beta, nhưng thằng nhóc đó đã từ chối.”
“Chậc chậc, không lẽ cậu vì chuyện đó mà cảm động rồi yêu người ta đến không thể kiềm chế được chứ,” Thương Viễn Trần khoa trương cười lớn: “Cũng phải thôi, thằng nhóc Beta đó chính là vì cậu mà từ chối hẳn năm mươi nghìn tệ đấy!”
Bất chợt, tiếng cười của anh ta nghẹn lại trong cổ họng. Ánh mắt anh ta chạm phải ánh mắt của Thương Viễn Chu trong kính chiếu hậu.
Thương Viễn Chu nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái. “Cậu nghĩ, tôi là người sẽ vì chuyện như vậy mà cảm động sao?”
Thương Viễn Trần không nói gì, nhưng trong lòng lại lập tức hiện ra đáp án.
Tuyệt đối không phải.
Phong cách làm việc của Thương Viễn Chu, anh ta đã từng chứng kiến. Kín đáo quyết đoán, tàn nhẫn vô tình. Chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã vững vàng nắm quyền nhà họ Thương, không ai dám nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của anh.
Mấy vị đã từng ngáng chân anh, đến bây giờ vẫn còn đang bốc đá ở một mỏ xó xỉnh nào đó, không ra được.
Thương Viễn Chu như có điều suy nghĩ nhìn Thương Viễn Trần. Anh đương nhiên không phải vì lý do buồn cười như “cảm động” mà thích Quý Dư, nhưng mà…
Thương Viễn Trần bị ánh mắt của anh nhìn đến lạnh cả sống lưng, muốn nói chuyện lại không dám.
Khi Thương Viễn Chu tâm trạng tốt, anh ta có thể nói đùa vài câu. Nhưng một khi thái độ của Thương Viễn Chu có gì đó thay đổi, anh ta không dám nói nhiều một lời.
May mà Thương Viễn Chu không bao lâu sau liền thu lại tầm mắt. Thương Viễn Trần vừa mới thả lỏng, liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh mà chắc nịch của Thương Viễn Chu từ phía sau vọng lại:
“Tôi không thích giọng điệu cậu nhắc đến Quý Dư.”
Tim Thương Viễn Trần lập tức thắt lại, nghiêm mặt nói: “Sẽ không có lần sau.”