Tân Hải, thành phố phía bắc của Việt Quốc, nằm liền kề với kinh đô Minh Châu, một trong số ít đô thị trực thuộc trung ương của cả nước. Dù trình độ kinh tế chưa đạt mức cao nhất, nhưng ít nhất cũng được xếp vào hàng nhất lưu, nhờ vào cảng biển lớn nhất phía bắc với lượng hàng hóa thông thương khổng lồ. Cuộc sống của người dân nơi đây vừa sung túc vừa chất phác. Sau mấy thập kỷ mở cửa, mức sống vật chất của Việt Quốc không ngừng được nâng cao, các hình thức giải trí văn minh cũng dần len lỏi vào đại đô thị này, như câu lạc bộ đấu kiếm tọa lạc tại tòa nhà chợ Mỗ.

Ngụy Quốc Quang lái chiếc xe đạp leo núi cũ kỹ nhưng được bảo dưỡng khá tốt vào bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà Quang Vinh Hằng. Giữa vô số siêu xe hào nhoáng, chiếc xe đạp tồi tàn của anh nổi bật một cách lố bịch. Đành rằng hiện nay nhiều tòa nhà chẳng buồn bố trí chỗ đậu xe đạp, anh đành liều đỗ xe ở bãi ngầm - may mắn nhờ mối quan hệ thân thiết với đội ngũ bảo vệ mà cuối cùng cũng có chỗ đứng chân.

Sau khi khóa xe cẩn thận bên cạnh tủ phòng cháy, Ngụy Quốc Quang chào hỏi bác bảo vệ An Lão Hồ rồi hướng về thang máy.

Câu lạc bộ Đại Đường Đấu Kiếm chiếm trọn tầng 11, được mệnh danh là câu lạc bộ số một Tân Hải.

Ngụy Quốc Quang không phải hội viên chính thức - mức phí 200,000/năm vượt quá khả năng tài chính của anh. Chỉ cần nhìn chiếc xe đạp cũ kỹ cũng đủ biết anh thuộc tầng lớp nào. Anh làm việc tại đây với vai trò huấn luyện viên đấu kiếm.

Thang máy lên tầng 11 mở ra trước biển hiệu lớn sừng sững. Sau vài câu trêu đùa với cô lễ tân xinh đẹp, anh bước vào phòng nghỉ nhân viên - nơi có điều kiện thua xa phòng VIP xa hoa đầy đủ tiện nghi dành cho hội viên. Phòng nhân viên chỉ được bài trí tối giản.

Vừa hâm nóng hộp cơm trưa đậu đen, Ngụy Quốc Quang nhanh chóng thay bộ đồng phục đấu kiếm trắng.

Câu lạc bộ Đại Đường chiếm trọn diện tích tầng 11 tòa Quang Vinh Hằng với đầy đủ tiện nghi: phòng vật lý trị liệu, gym, xông hơi, khu nghỉ, quán cà phê, bar và nhà hàng cao cấp.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là 3 đại sảnh đấu kiếm và 5 phòng VIP. Anh phụ trách sảnh C - nơi có 10 đường kiếm, thường do 2 huấn luyện viên phụ trách.

Tại Việt Quốc, môn đấu kiếm bắt đầu phổ biến sau khi được đưa vào chiến lược Olympic, khác biệt với võ thuật truyền thống bởi nét quý phái sang trọng, phù hợp với gu thưởng thức của tầng lớp mới nổi đang theo đuổi lối sống thượng lưu.

Trong xã hội này, những kẻ đột nhiên phất lên thường khoa trương sở thích cá nhân như cách khẳng định đẳng cấp, dù trong thâm tâm chẳng mấy mặn mà. Dù là đi bộ, đua xe, leo núi, Taekwondo hay nhảy dù... ai cũng phải sở hữu vài môn thể thao thời thượng. Trong đó, những môn nhập ngoại càng được săn đón, như đấu kiếm - vừa thanh lịch quý tộc, vừa không phải dãi nắng dầm mưa, lại ẩn chứa tinh thần thượng võ đầy nam tính.

Bước vào sảnh C rộng 300m² vắng lặng, Ngụy Quốc Quang thấy chỉ có 4 học viên đang tập luyện trên 5 đường kiếm do anh phụ trách. Đúng vậy...Đây không phải là đấu kiếm, mà chỉ là trò đùa. Hắn đến đây vào buổi tối, khoảng 4 giờ chiều đến 10 giờ tối, hiện tại không có nhiều người. Bốn đệ tử này thuộc nhóm "Dạ Hành Động Vật", họ thường chơi đến 7-8 giờ tối mới rời đi ăn khuya, sau đó bắt đầu cuộc sống đêm đầy tội lỗi của thành phố.

Sau khi chào hỏi mấy đệ tử, Ngụy Quốc Quang tùy ý tìm một chiếc ghế ngồi cạnh đạo kiếm, vừa uống nước khoáng vừa thờ ơ quan sát tình hình trên sàn.

Đây không phải đội vận động viên chuyên nghiệp, việc họ có biết đấu kiếm hay không thực ra không quan trọng. Chỉ cần biết rõ: miễn là bọn họ vui vẻ, tự mình cảm thấy ổn là được, quan trọng nhất là không được để những... vị đại gia này bị thương, đó mới là điều cốt yếu.

Môn đấu kiếm chia thành hoa kiếm, bội kiếm và trọng kiếm. Trong đó, trọng kiếm vì kiếm nặng nên ít người chọn - vung kiếm lâu sẽ khiến người không có nền tảng thể lực khó chịu, các hiệp đấu kéo dài rất tốn sức. Bội kiếm cho phép chém mạnh và phạm vi đâm rộng, nhưng thường kết thúc sau 1-2 đòn, mất đi sự thú vị và dễ gây thương tích. Chỉ có hoa kiếm - nhẹ nhàng, cân bằng giữa công thủ, tiến thoái linh hoạt, thi thoảng còn biểu diễn vài chiêu ngầu - mới được đa số tân binh ưa chuộng.

"Dừng, dừng lại." Quan sát một lúc, Ngụy Quốc Quang thực sự không thể nhẫn nhịn. Đây không phải đấu kiếm, mà là ẩu đả đầu đường! Huấn luyện một nhóm người không có năng khiếu thể thao trong khi phải đảm bảo họ không bị thương quả là việc đau đầu, chẳng khác gì lãng phí thời gian. Nếu không vì mức lương hậu hĩnh, dù là người có lý tưởng và đam mê cũng chẳng muốn ở đây.

"Tả Bàn Tử, mày không thể ngừng chạy lung tung không? Đạo kiếm tồn tại để quy ước: tấn công hay phòng thủ, tiến lên hay lùi lại... Mày cầm kiếm chạy khắp nơi như đánh nhau bằng lông kiếm vậy..." Vì quen biết lâu năm, Ngụy Quốc Quang không cần kiêng nể khi phê bình họ.

"Cái luật lệ chó má nào! Thân hình bố to xác thế này, theo mấy cái quy tắc xàm xí thì chỉ thiệt thân..." Tả Bàn Tử làm nghề thoát hiểm, kiếm được kha khá nhờ bùng nổ bất động sản. Nhưng sau 3 tháng tập kiếm, cân nặng chẳng giảm mà còn tăng, lần đầu vượt mốc 100kg.

"Tiểu Hoàng, đấu kiếm dùng bước khom chứ không phải nhảy như gà. Còn cái tay trái niết kiểu Lan Hoa Chỉ kia, mày nghĩ đẹp lắm sao?"

"Đó là kiếm chỉ chứ! Trên phim kiếm hiệp, cao thủ nào chả niết kiếm chỉ? Còn đẹp hơn nắm đấm đầu heo nhé..." Tiểu Hoàng - nhà tạo mẫu ẻo lả - thường xuyên cãi nhau với Tả Bàn Tử trên sàn kiếm.

Lười tranh luận, Ngụy Quốc Quang quay sang đệ tử thứ ba: "Trúc Cán, tao biết mày dáng đẹp chân dài. Nhưng đây không phải lý do để đá người! Dễ gây thương tích lắm. Thích dùng chân thì đi học Taekwondo đi!"

"Xin lỗi, xin lỗi! Lúc nguy cấp quá, con người ta khi hoảng loạn thường bộc lộ bản năng mà. Em thấy...""""Thói quen của ta loại này vẫn khá sát với thực chiến đấy, ngươi xem Kim Đại Hiệp trong tiểu thuyết, một tay đạo trưởng, một tay khoái kiếm bên ngoài, không trả được sẽ bộ đồ truy hồn đoạt mệnh chân sao, khoái kiếm dài hơn chân, đây là tuyệt phối ah..."

"Mày thả chó rắm thí à, họ Vương đấy, tự mày nói đi, đặc biệt tới đây 2 tháng, mày đá lão tử bao nhiêu lần rồi hả?" Đệ tử thứ tư giận dữ nói, "Cũng may lão tử thân thể rắn chắc, người vừa lớn độ, nếu không mày đá Tả Bàn Tử thử xem, hắn có thể đề thái đao cùng mày liều mạng, nếu đá trúng Hoàng Tiểu Nha, như rau giá đồ ăn vậy, mày phải đào bao nhiêu tiền thuốc men ah..."

Trúc Cán không nhanh không chậm, miệng cũng chẳng chịu thua, "Mày còn dám nói rộng lượng? Tao là quản không nổi chân, chứ lần nào đá mày xong không làm thịt lão tử một trận? Chỉ vỏn vẹn 2 tháng, con đường này tiệm ăn nào đặc biệt chưa ăn qua. Nếu không cứ thế này, hôm nay đổi mày đá tao, lão tử cũng ăn trả lại..."

Ngụy Quốc Quang bất đắc dĩ lắc đầu, hai thằng này là đồ nhóc, đùa giỡn ồn ào đã thành thói. Thật ra mà nói, tới chỗ này ai chịu khó học đấu kiếm thiệt tình đâu, toàn là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, chủ yếu là gom góp cái náo nhiệt, người ta có tiền, muốn làm gì chẳng được.

Cũng chẳng buồn sửa động tác cho bọn họ nữa, miễn vui là được, lại quát vài câu, rồi để mấy đứa tự luyện tập. Ngụy Quốc Quang ngồi lại ghế, bắt đầu nghĩ ngợi chuyện riêng..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play