Trong căn phòng tối tăm, Lăng Miểu thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt quan sát tình hình chiến đấu hai bên, sau đó cúi đầu, tiếp tục ta đạp mã ăn ăn ăn ha ha. Chủ yếu là một mình một kiểu, ngươi đánh ngươi, ta ăn ta. Người đầu tiên phát hiện nàng đang ăn vụng là Huyền Tứ, người kết thúc chiến đấu trước.
Quỷ tu loại này tu luyện theo đường ngang ngõ tắt căn cơ không vững, so với hắn loại tu sĩ chính đạo mỗi bước đều chân thật vững chắc tu luyện căn bản không thể so sánh. Dưới tình huống cảnh giới không sai biệt lắm, hắn có thể đè đối phương ra bã. Chỉ là hắn không thích đánh nhau, thân là một trong số ít người có tay nghề cao quý trong giới tu chân – phù tu, phần lớn dưới tình huống đều là người được bảo vệ. Hắn nhìn con nhóc ăn không ngừng trong góc, giận sôi máu, trực tiếp ném lão đại quỷ tu hấp hối còn chưa kịp giết chết đến bên chân Lăng Miểu, khiến người sau giật mình.
Trong miệng Lăng Miểu vẫn còn nhét đầy đồ ăn, hai má phồng lên theo động tác nhai nuốt của nàng. Đột nhiên không kịp phòng ngừa bốn mắt nhìn nhau với lão đại quỷ tu, nàng ngơ ngác một lát, nuốt vội miếng bánh trong miệng, đột nhiên cảm thấy lúc này không nói gì đó có lẽ không lịch sự lắm. Nàng theo bản năng liếc nhìn tay trái đang nắm chặt quả dưa mật nhỏ lấy từ một mâm khác, run run rẩy rẩy tìm chuyện để nói.
"Lão... Lão đại, dưa này của ngươi... dưa này của ngươi chín chưa?"
"Ngươi..." Lão đại quỷ tu trọng thương gần chết bị tức đến nghẹn cả hơi. Hắn đến chết cũng không nghĩ ra hôm nay rốt cuộc mình đã phạm phải cái sai gì, liền khí huyết trào dâng, nuốt nghẹn.
"Hừ, ngươi đồ quỷ đói đầu thai đi, tế phẩm cũng ăn." Huyền Tứ vừa xé vạt áo đỏ trên người xuống, vừa ghét bỏ nhìn Lăng Miểu. Thiếu niên dùng mảnh vải đỏ xé rách lau đi lớp trang điểm trên mặt, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt phượng hơi xếch trên khuôn mặt như vậy trông vô cùng đẹp.
"Không được vô lễ." Phía sau truyền đến giọng nói ôn nhuận, Lăng Miểu quay đầu lại, thấy tân nương kia cũng đã kết thúc chiến đấu, rơi xuống đất không một tiếng động. Hắn đi về phía hai người, cúi đầu nhìn Lăng Miểu khẽ cười.
"Ha ha, thế mà vẫn là một bé gái."
Lăng Miểu liếc nhìn chiếc mũ nhỏ vừa rồi nàng đánh rơi khi trốn tránh, không nói gì. Khi người nọ đến gần, Lăng Miểu nhìn rõ mặt hắn, chỉ cảm thấy con ngươi co rụt lại.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT