Giọng nói của Đoạn Vân Chu vừa dứt.
Lăng Miểu làm bộ động tác hút thuốc khựng lại, nàng 'phi' một tiếng, nhổ ra hai luồng giấy vệ sinh cuối cùng trong miệng. "Đại sư huynh, nhìn Lăng Vũ khóc, có phải rất đau lòng không?" Rõ ràng không thân thiết gì với người ta, Lăng Vũ sắp sửa lau nước mũi lên người huynh mà huynh còn không đẩy ra.
Đoạn Vân Chu bất đắc dĩ cười cười, chỉ coi như tiểu sư muội không hiểu chuyện. "Nàng khóc thương tâm như vậy, ta không thể mặc kệ. Chẳng nói đến nàng là tiểu sư muội Ly Hỏa Tông, là đồng môn, cho dù nàng chỉ là một nữ tử không quen biết, khóc như vậy cũng khẳng định là gặp chuyện đau khổ, không có lẽ gì lại bỏ mặc."
"Ha ha hải."
Hết thuốc chữa rồi, chôn đi. Chỉ một câu này thôi, cũng đủ tiễn hắn đi rồi.
Lăng Miểu không thèm để ý hắn nữa, trực tiếp nhảy khỏi ghế, lộc cộc đát chạy lên lầu hai.
Đoạn Vân Chu: "?" Tiểu sư muội lần này sao hỏa khí lớn vậy?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play